“Làm sao vậy ?” Dương Tư Noãn chớp chớp đôi mắt tròn, lông mi dài chớp động lên xuống. Vương Kiến Khôn nhìn đến ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, mặt hơi đỏ lần nữa thật lòng nói “Tư Noãn, lần sau phải cách xa người đàn ông vừa rồi ra đó, không nên tiếp xúc với hắn, anh cảm giác hắn ta rất nguy hiểm, cho nên em phải đề phòng một chút” “Được rồi, Vương Kiến Khôn, em nghe lời này đến muốn choáng rồi, yên tâm đi, em sẽ bảo vệ nó” Điền Điền từ trong xe thò đầu ra cười nói, anh chỉ cảm thấy mình gặp phải nguy cơ thì có. Dương Tư Noãn cũng cười, gật gật đầu nói “Anh yên tâm đi, loại người đáng ghét đó em thấy còn chạy không kịp nữa là, làm sao có thể tiếp xúc với hắn chứ. Sayonara” “Sayonara !” Vương Kiến Khôn vẫy vẫy tay. Vương Kiến Khôn nhìn xe của hai cô đi xa dần, đang muốn xoay người rời đi thì đột nhiên điện thoại vang lên, cầm lên xem thì sắc mặt biến đổi cực lớn.
Điền Điền mấy lần muốn mở miệng nói gì đó đều bị Dương Tư Noãn ngăn lại. Bây giờ cô cảm thấy mệt muốn chết, không muốn nghe cũng không muốn nói gì hết, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt để điều chỉnh lại suy nghĩ hỗn loạn của mình thôi. Điền Điền cũng không gắng hỏi nữa, chỉ chuyên tâm lái xe, suy nghĩ về tâm tư của mình. Mộ Minh Hiên nhìn Vương Kiến Khôn nắm tay Dương Tư Noãn thì hận không thể tiến lên chặt đứt tay của hắn. Trần Vũ Phàm còn không thức thời, đứng một bên nói “Hắc, không ngờ thằng cha đó là bạn trai Dương Tư Noãn, tối hôm qua tớ cứ tưởng hắn nói bừa” Mộ Minh Hiên quét mắt nhìn hắn một cái, lạnh giọng nói ra “Cậu thân quen với cô ta à ?” Trần Vũ Phàm cũng thành thật trả lời “Không thân thuộc” Mộ Minh Hiên lạnh lùng nói, trong âm thanh chưá cảnh cáo “Đã không quen thì lần sau cũng đừng đứng gần cô ta như vậy” “Này, không phải như vậy đâu ? Ông anh à, bạn trai chính quy của người ta còn không nói gì cả, ông anh dựa vào gì mà nói hả” Lời nói vui đùa của Trần Vũ Phàm khi vào trong tai Mộ Minh Hiên thì đặc biệt khó nghe. Mộ Minh Hiên híp mắt lại, bình tĩnh nói “Đi tra cho tôi tất cả những gì có liên quan đến tên kia” “Được rồi” Trần Vũ Phàm đồng ý vô cùng sảng khoái, không nhanh mồm nhanh miệng nữa, bởi vì hắn cũng tò mò muốn biết chi tiết về Vương Kiến Khôn. “Minh Hiên” Roch nhìn về Mộ Minh Hiên, ôn hoà mở miệng nói “Vừa rồi Dương Tư Noãn nói là có ý gì ? Cậu có thể nói cho tôi biết không ?” Anh đối mặt với ánh mắt hoài nghi của Roch thì đau đầu xoa bóp cái trán rộng bóng loáng của mình. Chợt nhớ tới vừa rồi Roch đối với Dương Tư Noãn lo lắng mà không lời nào có thể miêu tả được, trong lòng anh co rút, thuận miệng trả lời “Em cũng vậy, không rõ chuyện gì xảy ra, vừa rồi thầy cũng nhìn thấy đó, em vốn muốn tiến lên hỏi cô ta cho rõ ràng, kết quả không phải thầy nói em buông cô ta ra sao !” Nụ cười trên mặt Roch cứng đờ, trong lời nói của đứa nhóc này sao lại có mùi thuốc súng. Đột nhiên trên mặt Roch biểu lộ một nụ cười bí hiểm, làm Mộ Minh Hiên nhìn thấy mà trong lòng khẽ run, còn chưa bao giờ thấy qua Roch từng có nụ cười này nha. “Minh Hiên, có phải cậu có cảm tình với Dương Tư Noãn không đó ?” Roch mỉm cười nói ra một câu hàm súc làm cho Mộ Minh Hiên kinh ngạc không thôi. Trần Vũ Phàm đứng một bên âm thầm giơ ngón tay cái lên với Roch, ừ, Roch chính là Roch, cứ luôn nói trắng ra như thế ! “Có cảm tình với cô ta ? Ha ha” Lời nói của Roch làm Mộ Minh Hiên ngơ ngác một chút, giống như đánh trúng một nơi mềm mại nào đó trong lòng anh, nhưng anh vẫn lớn tiếng cười, tỏ vẻ không tán thành với lời nói của Roch.