Dương Tư Noãn cầm bó hoa cẩn thận nhìn xem, thấy có một tấm thiệp hình chữ phiến (片-hình người nằm xoay nghiêng tay ôm chân gác) Cô liền cầm lấy mở ra xem, vài người khác cũng duỗi dài đầu ra nhìn ngó. “Lòng anh nóng bỏng giống như hoa hồng đỏ này” Chỉ ngắn ngủn một câu này, không có ký tên. Dương Tư Noãn đỏ mặt lên, kỳ quái, ai vậy chứ ? Buồn nôn quá, thậm chí là cảm thấy chán ghét nữa. Oa, thật lãng mạn a ! Tiểu Bội và những đồng nghiệp khác trầm trồ, nếu có người lãng mạn như thế với mình thì hạnh phúc biết bao a ! “Chị Hạ, chị xác nhận là hoa này đưa đến cho em sao ?” Dương Tư Noãn vẫn đang có chút hoài nghi, vì trong đầu cô không nghĩ ra được có ai sẽ tặng hoa cho cô thế này. “Người trong tiệm hoa nói rõ ràng là hoa này đưa cho cô Dương Tư Noãn, xin hỏi công ty chúng ta có mấy Dương Tư Noãn đây” Chị Hạ có chút bất mãn với sự hoài nghi của Dương Tư Noãn. “Hắc hắc, thật xin lỗi chị” Dương Tư Noãn không có ý tứ cười cười. Điền Điền vào sau Dương Tư Noãn nhưng cũng nghe được mấy lời nói của mọi người. “Được rồi, tất cả mọi người tản ra đi, nếu không lát nữa Tư Noãn sẽ bị giáo huấn đấy” Điền Điền hô to, mấy người này không có chuyện gì xấu cả cũng đào bới, làm loạn hết cả lên. Điền Điền nhìn thấy Dương Tư Noãn nhíu lông mày, bĩu môi, lắc đầu không biết, sau đó hai người ngầm trao đổi ánh mắt với nhau. Điền Điền vỗ vỗ bờ vai của cô rồi trở về bàn làm việc của mình cầm tài liệu đi ra ngoài. Dương Tư Noãn nhìn nhìn hoa, suy nghĩ một chút rồi để nó xuống đất dựa vào bàn. Trong lòng cô thầm nói một tiếng : thật là nhàm chán ! Cô ngồi xuống mở văn kiện ra, công việc tuần này thật nhiều quá, hình như có công ty lớn đầu tư vào nên phải cung cấp số liệu cho bên đó, riêng việc này thôi cũng đủ làm cho các cô bề bộn một lúc rồi. “Dương Tư Noãn” Giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu cô, Dương Tư Noãn vừa nghe giọng nói này là đã cảm thấy da đầu tê rần, bà lão này mà tìm cô đảm bảo không có chuyện gì tốt. Dương Tư Noãn ngẩng đầu, bình tĩnh nói “Trưởng phòng, có chuyện gì ạ ?” Con mắt lạnh lùng của La Bình quét lên Dương Tư Noãn, đồng thời cũng thấy hoa hồng đặt bên cạnh bàn, bó hoa kiều diễm làm mắt La Bình đau nhói, trong lòng ghen ghét thầm mắng một tiếng : đồ đàn bà mất nết khoe khoang. “Hừ” La Bình khinh thường khẽ hừ một tiếng, sau đó không nóng không lạnh nói “Dương Tư Noãn, thật đúng là không ngờ đấy, bình thường che dấu thật kỹ quá” Cô ta lại dùng ngón tay chỉ vào những đồng nghiệp khác “Hôm nay cô nói cho chúng ta biết một ít bí quyết, cô đã dùng chiêu gì mà làm cho đại boss kính trọng vài phần vậy ?” La Bình dùng ánh mắt hèn mọn nhìn Dương Tư Noãn, đồng thời thần sắc trên mặt tốt vô cùng. Những đồng nghiệp khác đều ngẩng đầu nhìn qua bên Dương Tư Noãn, khi nhìn thấy ánh mắt của cô thì tất cả đều cúi đầu giả bộ điềm nhiên như không có gì. La Bình nhìn càng thêm đắc ý, hừ, để xem mày cứng cỏi đến đâu, ả đàn bà thối tha. Dương Tư Noãn càng nghe càng hồ đồ, cũng càng nghe càng tức giận. Cô kết giao với đại boss khi nào ? Tự mình vào công ty gần một năm, số lần trông thấy đại boss đếm trên đầu ngón tay, chứ đừng nói đến nói chuyện. Đúng, cô nhớ đại boss có nói chuyện với cô một lần là lúc cô bị La Bình mắng, chính là lần trước đi làm phiếu điếu tra. Từ đó đến nay cô và đại boss chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau, bây giờ bà lão này lại nói mình với đại boss gì gì đó, quả thật là giật gân quá. “Trưởng phòng, tôi không hiểu ý của chị, mời chị nói cho rõ ràng đi” Trong giọng nói của Tư Noãn cũng có vài phần tức giận, công việc đã làm cho cô mệt mỏi muốn