Dương Tư Noãn choáng váng trở lại văn phòng, đến bây giờ còn không hiểu rõ vì sao Lưu Bính Nam lại coi trọng cô như vậy. Điền Điền nhìn thấy cô trở lại thì vội vàng chạy tới. Cô nhìn cẩn thận Dương Tư Noãn từ trên xuống dưới một lượt, hình như không có gì khác thường, chỉ có biểu lộ hưng phấn có chút ngây ngốc khác thường mà thôi. Điền Điền vỗ vỗ cô tò mò hỏi “Cậu làm sao vậy ? Nhìn rất ngốc đó” “A, hắc hắc, không có gì” Dương Tư Noãn ngây ngô cười, còn nói “Đợi lát nữa sẽ nói cho cậu biết” Điền Điền liếc cô một cái, cái gì chứ, nói năng thật lộn xộn. Điền Điền lại nháy mắt với Dương Tư Noãn, cô liền nhìn theo ánh mắt của Điền Điền, mẹ ơi, không thể nào, trên bàn làm việc của cô lại có một bó hoa hồng đỏ rực kiều diễm ướt át nữa. Cô ngơ ngác nhìn Điền Điền, hỏi “Của ai vậy ?” Điền Điền chỉ tay vào cô rồi nói “Của cậu” “Của tớ ?” Dương Tư Noãn không tin lắm hỏi. Hôm nay là ngày hoàng đạo gì thế không biết, có người tặng hoa, lại tặng những hai bó, còn có đại boss cao cao tại thượng tự mình ký hợp đồng với cô, hơn nữa còn là dài hạn, những điều này bình thường mình cũng không có nghĩ đến nha, thế mà hôm nay lại đồng thời xảy ra, chúa ơi, mình thật sự là……thật sự là….quá cảm động a. “Ừ” Điền Điền khẳng định gật đầu. Dương Tư Noãn cầm hoa lên nhìn một chút, aiz, lần này không có thiệp gì cả, sau đó tiện tay đặt hoa xuống lại. Điền Điền nhìn cô nhẹ giọng nói “Aiz, cậu không đoán được là ai tặng à ?” Dương Tư Noãn mờ mịt lắc đầu, cô thật sự nghĩ không ra người nào đã tặng hoa cho cô cả. Đang lúc Dương Tư Noãn và Điền Điền nhìn hoa đến ngẩn người thì La Bình như âm hồn nhẹ nhàng đi tới. Đương nhiên cô ta cũng phát hiện hoa trên bàn Dương Tư Noãn trước tiên, nhìn xem trên mặt đất và trên bàn có hai bó hoa hồng chói mắt thì cô ta hận không thể tiến lên dùng chân dẫm nát hai bó hoa đó. La Bình nghiêm nghị nói “Hai cô không làm việc lại đứng ở đây làm gì !” Điền Điền đã nghe đồng nghiệp nói vừa rồi La Bình lại châm chọc Dương Tư Noãn, khiến trong lòng cô tức lắm, hiện tại cô ta lại tự mình đưa đến cửa, cái này không trách mình được a. Hừ, cô nhướn mày nảy ra ý hay. Cô liền xoay người cười dịu dàng với La Bình. La Bình nhìn thấy Điền Điền tươi cười với mình, khiến trong lòng cô ta có dự cảm không tốt, nha đầu kia muốn làm gì đây ? “Trưởng phòng, chị tới thật đúng lúc” Điền Điền tiếp tục cười nói với La Bình “Chị nhanh tới xem đi, hôm nay Tư Noãn nhận được hai bó hoa luôn đó” Cô làm ra vẻ chính mình đang thưởng thức hoa “Chà, thật thơm. Hoa này tựa như Tư Noãn xinh đẹp, hương thơm mê người như vậy” Sắc mặt La Bình càng ngày càng khó coi nhưng cũng không biết nên nói cái gì. Điền Điền tiếp tục cười đến vô hại nhìn La Bình “Aiz, Tư Noãn thật là, một ngày nhận được hai bó hoa, có ít người được như vậy lắm đó, chỉ sợ sống cả đời cũng không nhận được nhiều hoa như vậy đâu. Aiz, thật đáng thương, trưởng phòng La, chị nói có đúng không ?” Sau khi Điền Điền nói xong, còn ra vẻ vô tội nhìn La Bình, thật ra người thông minh cũng biết biết lời này chính là nhắm vào La Bình. La Bình nhìn Điền Điền, hận đến ngứa răng, chỉ là vừa rồi Điền Điền không chỉ mặt gọi tên, dù sao trước mặt nhiều người như vậy nên không tiện phát tác thôi. Cô ta hừ lạnh một tiếng, ánh mắt ngoan độc khoét lên người Điền Điền : cái đồ không biết trời cao đất rộng, xem tôi từ nay về sau trừng trị cô thế nào. Sau đó phẩy tay áo một cái xoay người rời đi. Dương Tư Noãn lo lắng nhìn Điền Điền, nói “Thảm, từ nay về sau khẳng định cậu không có một ngày tốt lành rồi” Điền Điền làm như không có gì liên quan đến mình nói “Hừ, sợ cái gì ? Tớ không sao cả, cùng lắm thì không làm ở đây nữa là được” “Cậu á” Dương