“Cái gì ? Hoa là anh tặng ?” Dương Tư Noãn lớn tiếng kêu lên, làm cho những người khác đều ngẩng đầu nhìn về phía cô một chút, cô thè lưỡi, giọng nói lại nhỏ xuống “Tại sao phải tặng hoa cho em, lại tặng những hai bó, anh phung phí nhiều tiền thật đó” Vương Kiến Khôn thật thà phúc hậu vừa cười vừa nói “Hắc hắc, ngày hôm qua lúc đi về anh thấy em không vui, cũng không biết dùng phương pháp gì làm cho em vui vẻ, sau đó anh nghe người khác nói con gái đều thích hoa, cho nên anh liền mua hoa tặng cho em, anh chỉ muốn cho em vui vẻ thôi” “Chẳng lẽ em thích thứ gì đó nhiều tiền hơn thì anh đều gửi tặng hết à” Dương Tư Noãn liếc mắt nhưng trong lòng vẫn có một chút cảm động nho nhỏ. Vương Kiến Khôn có chút si ngốc nói “Chỉ cần em thích thì cái gì anh cũng nguyện ý tặng” “Được rồi được rồi, đừng nói những lời sáo rỗng đó nữa” Dương Tư Noãn cắt lời Vương Kiến Khôn “Cảm ơn hoa của anh, nhưng lần sau đừng tiếp tục làm chuyện nhàm chán như vậy nữa. Không còn việc gì nữa em tắt máy đây” Nghe được lời nói của Dương Tư Noãn khiến tâm Vương Kiến Khôn cứng lại, nhưng khi nghe cô muốn tắt điện thoại thì vội nói tiếp “Chờ một chút, buổi tối em có rảnh không ? Anh muốn mời em ăn cơm” “Lại mời em ăn cơm, không phải chứ, không phải hôm qua anh mới mời đó sao ? Anh phát tài đấy à ?” Tuy Dương Tư Noãn rất yêu thích ăn uống, nhưng trong tình huống này cô vẫn hiểu thế nào là từ chối “Mời một lần là được rồi, hay là dồn tiền chuẩn bị kiếm cho em một chị dâu đi, hơn nữa gần đây em rất bận rộn, không có nhiều thời gian đâu, cho nên sẽ không đi ăn cơm nữa, cảm ơn ý tốt của anh, chờ có thời gian em lại mời anh. Sayonara” “Thì bận rộn cũng phải lo ăn cơm thật nhiều vào chứ” Vương Kiến Khôn vẫn chưa từ bỏ ý định. “Được rồi, em không nói nữa đâu, em tắt máy đây” Dương Tư Noãn không đợi Vương Kiến Khôn có phản ứng liền tắt máy trước rồi thở phào một hơi nhẹ nhõm. “Tút…tút…tút…” Nghe trong điện thoại chỉ là những tiếng tút, làm cho trên mặt Vương Kiến Khôn hiện lên một nụ cười khổ. ‘Kiếm cho em một chị dâu đi’, nghĩ đến lời Dương Tư Noãn làm cho hắn sa sút tinh thần tựa trên lưng ghế, nhưng mà hắn sẽ không buông tha cho cô. “Hoa này là Vương Kiến Khôn tặng à ?” Dương Tư Noãn bị giọng nói bất ngờ của Điền Điền làm cho hoảng sợ. Điền Điền cầm một ly nước, ưu nhã tựa bên bàn làm việc của cô, ánh mắt rõ ràng nhìn chằm vào cô. Dương Tư Noãn giận, liếc cô một cái “Này, cậu tới khi nào đó, làm tớ sợ muốn chết” “Điều nên nghe tớ đều nghe được” Điền Điền ra vẻ thần bí cười, có chút kỳ quái hỏi “Vì sao không nhận lời mời ăn cơm hả ?” Dương Tư Noãn liếc cô một cái “Sao nào ? Trong mắt cậu tớ là người tham ăn như vậy à, ngày hôm qua người ta vừa mời chúng ta ăn cơm đấy thôi” Điền Điền nhướn mày hỏi ngược lại “Hừ, cậu không tham ăn à ?” “Aiz, cậu hiểu rõ một chút được không ? Mặc dù Dương Tư Noãn tớ tham ăn, thế nhưng đầu óc vẫn phân biệt được tốt xấu, vẫn biết cơm nào thì có thể ăn, cơm nào không thể ăn” Sau khi nói xong thì dưới con mắt của Điền Điền cô lấy tay đặt lên đầu, thật là có chút đau đầu nha. Điền Điền dí sát mặt mình vào mặt Dương Tư Noãn cố ý hỏi mập mờ “Này, lời này của cậu là có ý gì hả ? Có phải là Vương Kiến Khôn nói gì đó với cậu không ?” “Đi chết đi, đi xa ra một chút, đi làm việc của cậu đi” Dương Tư Noãn đỏ mặt đứng dậy đẩy Điền Điền ra xa. Điền Điền nhìn Dương Tư Noãn, lại nhìn qua hai bó hoa hồng kiều diễm, còn trên mặt mình là ý cười mập mờ, lắc lư trở lại chỗ ngồi của mình. Trải qua nhiều chuyện như vậy nên Dương Tư Noãn đã quên chuyện hợp đồng của mình. Ngày hôm sau Dương Tư Noãn lại nhận được hai bó hoa hồng đỏ, cô vô cùng tức giận gọi điện thoại mắng cho Vương Kiến Khôn một trận, nói anh ta nếu như có nhiều tiền như vậy thì nên đi đóng góp cho quỹ từ thiện làm việc thiện đi. Chính là khi Dương Tư Noãn mắng hắn, lúc đến tai hắn thì làm hắn hạnh