Nghe thấy Mộ Minh Hiên nói, Roch khép hờ mắt chậm rãi mở ra, ngồi thẳng trên ghế salon, trên mặt vẫn là ý cười, ôn hòa nói “Ha ha, tôi vẫn kiên trì với cái nhìn của tôi” Mộ Minh Hiên nghe xong lời Roch nói thì trong lòng cả kinh, kiên trì của ông là không đúng, tại sao lại có thể coi trọng một cô gái chết tiệt như vậy ? Mộ Minh Hiên nhàn nhạt giễu cợt nói “Hừ, giữ vững lập trường của mình là đúng, nhưng chỉ sợ lập trường đó không đúng với chân lý thôi” “A, thật sao ?” Roch vẫn ôn hòa, làm cho người ta không nhìn thấu được. Trần Vũ Phàm ở một bên cũng mỉm cười nói ra “Tuy cô Dương Tư Noãn kia lừa chúng ta, nhưng mà tôi lại rất thưởng thức cô ấy” “Hai người đàn ông đần độn không thể nói lý được” Mộ Minh Hiên liếc trừng hai người bọn họ, nhếch đôi môi mỏng khêu gợi lên, không nói gì thêm nữa, nghĩ đến vấn đề khác. “Ha ha” Roch khó có cơ hội cười lớn tiếng vui vẻ, tên nhóc này cũng có lúc phải kinh ngạc như vậy, hơn nữa còn là vì phụ nữ, rất thú vị. Hiện tại Roch đột nhiên có xúc động muốn gặp Dương Tư Noãn. Ông đứng lên nhìn Mộ Minh Hiên và Trần Vũ Phàm rồi nói “Hai cậu tiếp tục nói chuyện đi, tôi có chút việc nên đi trước” Nói vừa hết lời liền mở cửa đi ra ngoài. Mộ Minh Hiên và Trần Vũ Phàm hai người liếc nhìn nhau, đều biểu hiện thắc mắc : Roch này đang làm gì đây, vừa mới là bộ dạng mệt mỏi nhưng sao bây giờ lại có tinh thần tỏa sáng rồi ? ~~~launhacac.wordpress.com~~~ Sau khi tan ca, Dương Tư Noãn vừa xuống lầu thì nhìn thấy Roch mặc áo quần màu đen trắng đứng cho tay vào túi quần, đứng rất phong cách trước xe Cadillac, xem ra là đang đợi người. Xe sang trọng xứng với người, tự nhiên hấp dẫn vô số ánh mắt của phái nữ. Nếu trước kia Dương Tư Noãn nhìn thấy thần tượng mà mình sùng bái thì chỉ sợ đã sớm ngoắt đuôi đi lên nịnh hót một chút, nhưng bây giờ địa vị Roch trong lòng cô đã rớt xuống ngàn trượng, cho nên cô cúi đầu đi lướt qua người Roch. “Cô Dương Tư Noãn, xin chờ một chút” Giọng nói nam trung từ tính vang lên sau lưng cô rất đúng lúc, làm cho bước chân Dương Tư Noãn không tự chủ được dừng lại, quay đầu nhìn lại sau lưng. Cô thấy Roch chói mắt đang đi tới, tại sao ông ta lại chú ý tới mình rồi ? Đồng thời tiếng Roch gọi Dương Tư Noãn cũng hấp dẫn vô số ánh mắt ghen ghét và hâm mộ, những ánh mắt này làm cho cô cảm giác như có mũi nhọn đâm vào lưng. “Đã tan ca rồi sao ?” Roch dịu dàng hỏi, trên mặt ông vẫn ý cười như trước. “Vâng, giáo sư Roch gọi tôi có việc gì sao ?” Giọng nói Dương Tư Noãn có chút nhàn nhạt, đôi mắt lại nhìn xung quanh ông, cô chỉ sợ cái tên đàn ông biến thái kia cũng đến đây thôi. “Ha ha, tôi chỉ đi một mình thôi, tôi muốn mời cô ăn cơm” Khả năng Roch nhìn ra lo lắng của Dương Tư Noãn, đồng thời cũng nói ra ý muốn của bản thân mình. “A. Cái gì ?” Dương Tư Noãn ngây ngốc nhìn Roch, đầu óc không nghĩ được gì cả. Không phải người này cố ý đến tìm cô đấy chứ ? Chắc là không phải đâu, mình có quen gì với ông ta đâu. “Tôi muốn mời cô ăn cơm” Roch ôn hòa nói lại lần nữa, nhìn biểu hiện chân thành trên mặt ông làm nội tâm cô không khỏi ấm áp. “Ngài mời tôi ăn cơm ? Vì sao chứ ? Tôi và ngài cũng không quen thuộc gì. Vì sao ngài còn biết tôi đi làm ở đây nữa ?” Dương Tư Noãn vừa nghe ăn cơm thì lặng lẽ nuốt nước miếng, nhưng ăn uống so với an toàn bản thân thì yếu một chút, vì vậy cô cảnh giác phải hỏi trước. Roch vừa cười vừa nói “Ha ha, chúng ta đã gặp mặt hai lần, tính cả hôm nay nữa là lần thứ ba rồi, hẳn là xem như người quen rồi” “A, là như vậy sao. Nhưng thật ngại quá, hôm nay tôi còn có chuyện khác, cho nên không đi được” Dương Tư Noãn từ chối, hừ, cùng loại người ra vẻ đạo mạo như ông đi ăn cơm thì không phải dê vào miệng cọp rồi còn gì ! Roch