“Aiz, sao giờ mới đến, hai ngày nay làm ăn sao rồi ?” Mộ Minh Hiên nghiêm túc hỏi Trần Vũ Phàm. “Ừ, cũng không tệ lắm, so với trong dự đoán còn tốt hơn” Trần Vũ Phàm vui vẻ gật đầu. Hai người ngồi xuống trên ghế sofa rộng rãi. “Tốt” Mộ Minh Hiên gật gật đầu. “Mấy ngày nay đi Nghi Thành thế nào ? Có mệt hay không ?” “Có thể tiến hành” Mộ Minh Hiên nhàn nhạt nói. “Vừa rồi cười đến vui vẻ như vậy có phải nhìn thấy người đẹp hay không ?” Thái độ Trần Vũ Phàm giống như xem kịch vui nhìn Mộ Minh Hiên. “Nào có” Mộ Minh Hiên mặt trắng không còn chút máu liếc Trần Vũ Phàm, đồng thời cũng không tự nhiên vì hành động sơ ý vừa rồi của mình. Chân của cô ta còn đau nhức không nhỉ ? Không thể nào, sao đột nhiên lại nhớ đến chân của cô ta đây ? Hôm nay mình làm sao vậy ? Mộ Minh Hiên lắc đầu. “Uống rượu” Mộ Minh Hiên cầm ly rượu lên “Chuyện mở chi nhánh như thế nào rồi ?” “Tất cả đều thuận lợi” Trần Vũ Phàm tự tin nhìn Mộ Minh Hiên. “Tốt” Mộ Minh Hiên thõa mãn gật đầu. ~~~o0o~~~ Dương Tư Noãn đang đi theo người phục vụ đến phòng Điền Điền đặt trước. Điền Điền vừa nhìn thấy Dương Tư Noãn thì ngây ngẫn cả người, cái con này lại cắt đi mái tóc dài nó vẫn kiêu hãnh, hơn nữa lại tượng trưng cho tình yêu, chẳng lẽ… Dương Tư Noãn hua hua tay mấy cái trước mặt Điền Điền, người này choáng váng rồi sao ? Điền Điền hất tay Dương Tư Noãn đi, thái độ nghiêm túc nhìn về phía Dương Tư Noãn “Nói cho tớ biết đã xảy ra chuyện gì ?” Điền Điền là bạn thân, hơn nữa còn là bạn học đương nhiên biết rõ mái tóc dài có biết bao ý nghĩa với Dương Tư Noãn. Dương Tư Noãn nhìn Điền Điền nhẹ nhàng nói “Không có gì cả, làm sao vậy ?” “Không có gì, vậy chuyện gì xảy ra với tóc của cậu rồi ?” Điền Điền hung hăng trừng mắt nhìn Dương Tư Noãn. “A, tớ cùng anh ta chia tay rồi” Dương Tư Noãn nói rất tự nhiên, không biết là đã quên hay là quá đau lòng. “Chia tay ?” Điền Điền trợn to mắt hét lên. Điền Điền phát hiện thấy giọng nói mình hơi lớn, biết mình không có ý tứ thì lập tức thè lưỡi. “Nhanh nói cho tớ biết, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ?” Điền Điền cảm thấy quá chấn động và kinh ngạc rồi, nhớ ngày nào đó hai người này sống chết yêu nhau, tại sao nói chia tay là chia tay. Dương Tư Noãn nhẹ nhàng thở dài, nói lại sơ sơ chuyện xảy ra, sau khi nói xong thì nước mắt lại rơi xuống. “Mẹ nó, tên súc sinh Tô Minh Tuấn, cái quái gì chứ, nếu mà ta có ở đó thì…” Điền Điền làm một động tác cắt bỏ rồi nói tiếp “Làm cho hắn ta không còn là đàn ông nữa luôn, mới kiếm được vài đồng tiền dơ bẩn liền đi học đòi người ta chơi gái. Ta nhổ vào” Điền Điền không để ý đến hình tượng chửi ầm lên. Điền Điền lớn hơn Dương Tư Noãn một tuổi, tính cách mạnh mẽ, luôn luôn che chở Dương Tư Noãn như em gái. “Tư Noãn, không cần phải đau khổ, loại đàn ông như vậy không đáng để cho cậu rơi nước mắt, bằng vào điều kiện của cậu thì có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn gấp trăm lần so với hắn ta” Điền Điền ngồi xuống bên cạnh Dương Tư Noãn, lấy khăn giấy lau nước mắt giúp cô. Mấy ngày nay Dương Tư Noãn không muốn để cho ba mẹ lo lắng, nên cố gắng đè nén cảm xúc của mình, nhưng ở trước mặt Điền Điền thì cô có thể thoải mái trút ra cảm tình của chính mình. “Đừng khóc nữa, bỏ rơi cậu là tổn thất lớn nhất của hắn, biết không ?” Điền Điền nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô. Dương Tư Noãn cũng ổn định được cảm xúc của mình, bây giờ cảm giác đã tốt hơn rất nhiều. “Yên tâm đi……tớ không sao nữa rồi, khóc xong thì cảm giác cũng tốt hơn rất nhiều” Bây giờ Dương Tư Noãn mới cảm thấy cảm giác đè nặng trong lòng đã biến mất. Điền Điền nhìn khuôn mặt Dương Tư Noãn có chút tiều tụy, hai mắt sưng đỏ thì lại đau lòng. “Cậu cũng quá tốt bụng đi, quá khinh địch đi, bỏ qua cho Tô Minh Tuấn dễ dàng như vậy,