Dương Tư Noãn đi vào phòng cầm điện thoại lên khởi động nguồn, quả nhiên có rất nhiều tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ, cô mở từng cái ra xem, có vài tin nhắn của Vương Kiến Khôn. “Tư Noãn, em đang ở đâu ?” “Tư Noãn, tại sao điện thoại lại gọi tới không được vậy ?” “Tư Noãn, em sao rồi ? Anh rất lo lắng” …. Dương Tư Noãn đọc tin nhắn có chút cảm động, do dự nhắn trả lời một tin “Kiến Khôn, em rất khỏe, em đã về nhà rồi. Cảm ơn anh !” Dương Tư Noãn gọi điện thoại cho Điền Điền. Điền Điền vừa là bạn vừa là bạn học của cô từ tiểu học cho đến đại học, thậm chí sau khi tốt nghiệp hai người cũng đi làm tại một công ty. “Điền Điền, có chuyện gì vậy ?” Dương Tư Noãn có chút miễn cưỡng nói. “Cái đồ xấu xa nhà cậu, gặp sắc liền quên bạn bè, cùng Tô Minh Tuấn ngả ngớn không thèm để ý đến tớ, cậu giỏi rồi, điện thoại tắt máy, học người ta chơi trò mất tích à ?” Điện thoại vừa kết nối được, giọng nói mạnh mẽ của Điền Điền giống như súng liên thanh bắn tới, nhưng mà giọng nói trách cứ vẫn có chút lo lắng. Dương Tư Noãn đưa di động cách xa tai ra một chút, nếu không khéo lại điếc tai cũng không chừng. Trong lòng Dương Tư Noãn vô cùng ấm áp, nhưng khi nghe ba chữ Tô Minh Tuấn thì cảm giác nơi nào đó trong lòng cô lại đau nhói. “Được rồi, cây ớt nhỏ, bây giờ tớ đang ở trong nhà, ngày mai phải đi làm rồi, tìm tớ có chuyện gì không ?” Dương Tư Noãn nói sang chuyện khác. “Cũng không có chuyện gì cả, chỉ là đường Hồng Tinh mới mở một pub tên ‘Đêm’, nghe nói cũng không tồi, tớ đoán chắc hôm nay cậu đã về nên gọi điện muốn hẹn cậu đi vui chơi một tí, hơn nữa chỉ có hai chúng ta đi với nhau thôi” “Sao hôm nay lại tốt như vậy, Lưu Húc nhà cậu đâu rồi ?” “Anh ấy hử, đi công tác rồi” “A, khó trách” Dương Tư Noãn suy nghĩ một chút rồi nói “Vậy được rồi” “Buổi tối bảy giờ chúng ta gặp nhau, bây giờ tớ đi trước đặt bàn, xong xuôi thì tớ gọi cho cậu” Điền Điền tính tình sảng khoái nên nói chuyện cũng rất sảng khoái. “Ừ, bye bye, tí nữa gặp lại cậu” *** Dương Tư Noãn nói với ba mẹ mình đi ra ngoài rồi đi ra khỏi nhà. Mới ra đến cửa thì điên thoại thông báo có tin nhắn đến. Vương Kiến Khôn nhắn tới “Tư Noãn, em không có việc gì là tốt rồi, nghỉ ngơi thật tốt, có thời gian anh sẽ đến thăm em” Dương Tư Noãn đọc xong thì nhắn trả lời hai chữ “Cảm ơn” Dương Tư Noãn đi vào một cửa hàng bán di động nhỏ mua một sim khác đổi số điện thoại. Sau khi thay sim mới cô liền nhắn tin cho Điền Điền, nói với Điền Điền biết đây là số mới của cô. Lập tức Điền Điền gửi trả lời tin nhắn là một dấu chấm hỏi to đùng, nghĩ thầm : con kia có chuyện gì không biết ? Dương Tư Noãn nhìn đồng hồ thấy còn sớm nên nghĩ sẽ đi dạo một lúc đã, dù sao pub này cũng cách nhà cô không xa, nằm viện mấy ngày không vận động rồi nên giờ tranh thủ vận động cho giãn gân cốt. Dương Tư Noãn vừa đi vừa suy nghĩ, cho nên lúc qua đường không chú ý có một chiếc xe đang chạy qua. Đột nhiên “Z…CHA…z” một tiếng, âm thanh dừng lại đáng sợ đến mức Dương Tư Noãn đã lấy lại tinh thần, oa, nguy hiểm thật, lại bị xe tông lần nữa, không phải cô có thù gì với xe chứ ? “Cô muốn chết à ?” Trong xe màu bạc chói mắt ló ra một cái đầu, là một người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi, gào thét dữ dội. Lời này có chút quen tai. “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi” Dương Tư Noãn cũng giật mình, tuy tâm trạng không tốt nhưng cô cũng không muốn ra đi khi đầu còn xanh a. “Nói một câu xin lỗi là xong chuyện sao ? Cô đi đường không có mắt à ? Cứ mạnh mẽ đi thẳng tới, cô như vậy thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện cho xem” Không ngờ lái xe lại không bỏ qua như vậy. Con mẹ nó, người này có tố chất gì đây không biết. Dương Tư Noãn suy nghĩ trong lòng, lập tức nhìn ông ta bằng một ánh mắt khinh bỉ, loại người như ông này thì không có cách nào nói đạo lý được. Cô liếc mắt nhìn biển số xe, phủi phủi váy, lắc mái tóc ngắn, bỏ đi luôn không thèm quay đầu lại, cứ coi như nghe được tiếng chó sủa. Mộ Minh Hiên ngồi ghế sau xe đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên lái xe phanh lại đột ngột, làm cho anh không hề đề phòng liền đâm đầu vào kính xe. Lúc anh mở mắt ra nhìn ngoài cửa xe thì đúng lúc nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Dương Tư Noãn. Lại nhìn kỹ gương mặt của cô