Mấy tên mặc áo đen lôi tôi ra khỏi xe, căn bản
không hề quan tâm đến việc tôi là phụ nữ mang
thai, bọn họ nhét tôi vào trong một chiếc xe khác
một cách thô lỗ. Sau đó trói chặt tay chân của tôi,
chặn miệng của tôi lại rôi khởi động xe.
Tôi không hề có cơ hội lên tiếng. Ngồi xa xa
nhìn bọn họ đổ xăng lên trên ba chiếc xe, ba chiếc
xe đó bị nổ tung cùng lúc. Tôi không thể tin nổi khi
nhìn tất cả mọi thứ. Trên xe còn có một người
nữa, sao bọn họ có thể lấy đi mạng sống của một
con người như thế cơ chứ?
Sợ hãi, không thể tin nổi, hoảng hốt… Tất cả
mọi cảm xúc đều tràn ngập trong lòng tôi vào thời
khắc này.
Bụng dưới của tôi đau đến nỗi tôi ứa cả mồ
hôi hột, hai chân bị bọn họ trói lại. Tôi có thể cảm
giác được nơi đó đang rách ra từng chút một,
dường như con tôi sắp ra rồi.
Vạt váy phía dưới đã ướt đẫm hết thảy, nước
ối đã vỡ ra rồi…
Tôi liều mạng muốn vùng vẫy tháo gỡ đôi
chân đang bị trói chặt của mình, muốn dang rộng
hai chân và sinh con ra. Nhưng bất luận tôi gắng
sức ra sao cũng không có cách nào làm đứt dây
thừng được.
Ngược lại còn khiến cho đôi chân ma sát đến
nỗi rỉ máu. Mẫu tử đồng tâm, tôi có thể cảm nhận
được nước ối đang dần dần chảy cạn một cách rõ
ràng, hô hấp của con bắt đầu trở nên cấp bách.
Tôi biết rằng trước khi nước ối chảy hết, nếu
như đứa bé không có cách nào ra ngoài thì nó sẽ
thiếu oxy mà chết.
Thiếu oxy mà chết, bị chết ngạt khi đang sống
SỜ SỜ…
Nghĩ đến đây, nỗi đau trong tim tôi bắt đầu lan
tràn. Không thể như thế được, tôi nhất định phải
sinh con ra.
Vùng vẫy một hồi, tôi đã xê dịch dây thừng
được vài phân, đầu gối có thể hé mở đôi chút. Tôi
nỗ lực cố gắng dang rộng hai chân ra hết mức có
thể.
Chiếc xe vốn dĩ đang chạy bỗng nhiên dừng
phắt lại. Cửa xe được mở ra, hai người đàn ông
mặc áo đen nhấc tôi xuống xe.
Miệng tôi bị bịt chặt, không nói chuyện được,
chỉ thấy bọn họ kéo tôi vào trong một nhà kho.
Bên trong đã được dọn dẹp trước, thoạt trông
không đến nỗi bừa bộn.
“Đại ca, hình như cô ta sắp sinh rôi? Bây giờ
chúng ta ra tay luôn hay sao?” Một trong những
tên áo đen đó cất lời.
“Đợi một lát!” Một tên áo đen khác cất lời nói:
“Cấp trên phân phó, chỉ cần qua tám giờ thì không
cần phải quan tâm đến sống chết của cô ta nữa.
Nhìn bộ dạng hiện giờ của cô ta cũng không vùng
vẫy được bao lâu nữa đâu”
Hai người nói xong, có điện thoại của một
trong những tên áo đen vang lên. Tên áo đen nhìn
tên hiển thị gọi đến một cái rồi nhìn một tên áo
đen khác và nói: “Đại ca, là điện thoại của cấp
trên.
Người đàn ông được gọi là đại ca kia nói:
“Nghe”
Sau đó người kia nhấn nút nghe điện thoại.
Không biết đầu dây bên kia đã nói những gì, tên
đàn ông áo đen chần chờ một lúc rồi nói: “Lâm…
có tàn nhẫn quá hay không?”
Dường như nghe thấy câu trả lời khẳng định
của bên kia, người đàn ông cúp điện thoại rồi nhìn
về phía một tên áo đen khác và nói: “Cấp trên
phân phó, trói chặt hai chân của cô ta. Chỉ cần
không sinh đứa bé ra, nước ối chảy hết, đứa bé sẽ
tắt thở mà chết.”
Nghe thấy những lời này, tên áo đen kia ngẩn
người và nói: “Làm vậy có khi nào tàn nhẫn quá
hay không? Trông có vẻ đứa bé này đã đủ tháng rồi.
“Ý của cấp trên nói là có thể tăng thêm giá
tiền gấp đôi, chúng ta chỉ cần trói hai chân của cô
ta cho thật chặt, vứt cô ta lại đây là được. Sống
hay chết thì tùy vào số phận của cô ta thôi”
Hai người bàn bạc một hồi, thế là bọn họ
quyết định trói chặt đôi chân của tôi lại. Tôi không
ngừng lắc đầu cầu cứu.
Cơn đau ở bụng dưới như là hàng vạn mũi kim
đâm xuống vậy. Miệng tôi bị bọn họ bịt lại, chỉ có
thể phát ra tiếng “ưm ưm’.
Làm xong tất cả mọi thứ, hai người áo đen
liền lái xe rời đi.
Một mình tôi ở lại trong căn nhà kho tối đen
như mực. Cơn đau ở bụng dưới nối tiếp từng cơn.
Ở giữa hai chân có thể cảm nhận được đứa bé
đang cố gắng chui ra ngoài một cách rõ ràng.
Tôi gắng sức vùng vẫy tháo gỡ đôi chân đang
bị trói chặt của mình. Nhưng sức lực của hai
người đàn ông sao mà lớn đến thế kia, bọn họ trói
vô cùng chặt, tôi căn bản là không có trách nào
thoát khỏi được.
Nỗi đau càng lúc càng rõ ràng, tôi cũng có thể
cảm nhận được động tác vùng vẫy của con một
cách rõ ràng.
Sau vài lần vất vả giãy giụa, tôi đã có chút mệt
mỏi rồi. Nước ối càng lúc càng ít đi, sức lực cố
gắng chui ra ngoài ấy cũng càng lúc càng yếu dần.
Tôi biết rằng đứa bé bị thiếu oxy, hô hấp
không đủ, vì thế nó không thể gắng sức được nữa.
Không, không thể như thế này được. Tôi vẫn
chưa được gặp bộ dạng nó trông như thế nào, vẫn
chưa dẫn dắt nó đến thế giới này để ngắm nhìn,
không thể để nó rời đi như thế này được.
Nỗi đau ở trong tim và cơn đau ở bụng dưới
dày vò tôi. Liếc thấy bên trong