Dừng lại một chút, tôi cầm tay anh,
sắc mặt trờ nên nghiêm túc nói: “Phó
Thắng Nam, chúng ta cũng không phải trẻ
con nữa, đã trải qua nửa đời người rồi, thế
nên chúng ta biết rõ trong lòng mình muốn
cái gì. Em chỉ không muốn sau này Thầm
Minh Thành sẽ phải hối hận, chỉ có thế chứ
không hơn.”
Thấy anh không mờ miệng, một đôi
con ngươi đen thâm thúy đen tối cứ nhìn
chằm chằm vào tôi. Tôi đã nói nhiều như
vậy, thế nhưng một chữ anh cũng không
đề cập tới, cứ nhìn tôi như thế. Tôi không
rõ, cũng dò không ra tâm trạng của anh lúc
này.
Tôi cho rằng anh đang giận mình, vì
thế không nhịn được nói: “Phó Thắng
Nam, anh không thể hẹp hòi như thế
được.”
Khóe môi anh giương lên, ánh mắt
nhìn thằng vào tôi, trên mặt là ý cười rạng
rỡ: “Anh nên nói như thế nào, mới được coi
là không hẹp hòi?”
Thấy anh như thế, tôi đã biết, anh có ý
định trêu mình. Tôi không nhịn được trợn
trừng lên nhìn anh. Không thèm nói
chuyện với anh nữa. Đứng dậy chuẩn rời
đi, lại bị anh kéo xuống ngồi trên đùi anh.
Phó Thắng Nam ôm tôi vào trong lòng,
giọng nói mang theo ý cười vang lên:
“Chuyện của bọn họ, để bọn họ tự xử lý.
Chúng ta cố gắng sống tốt phần đời của
mình là được, đúng không nào?”
Tôi thở dài, sao tôi lại không nghĩ vậy
chứ? Chẳng qua là, có nói thế nào thì Thầm Minh Thành cũng được coi là người
thân của tôi mà.
“Hồ Diệp đúng là một cô gái rất rất
tốt.” Tôi vẫn mờ miệng không chịu từ bỏ: “
Thầm Minh Thành bỏ qua cô ấy lần
này, thì xác định cả đời ế luôn đi.”
Phó Thắng Nam vùi đầu vào cồ tôi,
râu tĩ hỏi: “Vậy em nghĩ bản thân có thề
làm gì?”
“Nếu như đề chú ba biết chuyện, chắc
chắn Hồ Diệp sẽ vào được nhà họ Thầm!”
Đối với chú ba, Thầm Minh Thành vẫn có
lòng kính nề.
Phó Thắng Nam nâng mí mắt nhìn tôi,
ánh mắt sâu xa: “Em biết Hồ Diệp đã từng
trải qua những gì, đã điều tra thân phận
của cô ấy rồi sao?”
Tôi nhíu mày, có chút không rõ hỏi lại:
“Mặc dù hoàn cảnh gia đình Hồ Diệp
không tốt lắm, thế nhưng chú ba cũng
không phải người coi trọng xuất thân của
người khác quá. Nếu không phải vậy lúc
trước chú ấy cũng sẽ không công khai
nhận em, còn ghi tên em vào gia phả nhà
họ Thầm.”
Anh nhíu mày: “Thẩm Quang không
đề ý đến xuất thân của một cô gái, nhưng
không có nghĩa là ông ấy không quan tâm
đến những gì cô gái ấy đã trải qua. Bối
cảnh ba mươi năm này của em vô cùng
sạch sẽ, là vợ của lãnh đạo Tập đoàn Phó
Thiên, là con gái nhà họ Mạc, đã tốt nghiệp
đại học, những điều này đã đủ đề Thầm
Quang tiếp nhận em. Thế nhưng Hồ Diệp
có lẽ sẽ không được như thế.”
Tôi nhíu mày: “Mặc dù trình độ học
vấn của Hồ Diệp không cao, lại không có
bối cảnh giàu có, thế nhưng cô ấy dịu dàng
khoan dung. Chỉ riêng điểm này đã đủ đề
lọt vào mắt chú ba.”
Phó Thắng Nam khẽ mìm cười, ôm lấy
tôi, có chút không biết phải làm sao nói:
“Thầm Xuân Hinh, em nên biết tất cả mọi
chuyện, đều không đơn giản như những gì
chúng ta tường tượng.”
Tuệ Minh chạy tới, cầm tay Phó Thắng
Nam, muốn anh đi chơi cùng con bé.
Không chịu được Tuệ Minh nhõng nhễo
đòi hỏi, Phó Thắng Nam lập tức đi theo.
Tôi ngồi trên ghế, đột nhiên không
biết rốt cục tại sao một người dịu dàng
khoan dung như Hồ Diệp lại có thề làm cho
một người như Thẩm Quang không thề
nào tiếp thu được.
Gần tối, trước cửa biệt thự, Thầm Minh
Thành nhìn tôi bằng ánh mắt sâu sa: “Nếu
đã trở về thủ đô, em cứ mang theo Tuệ
Minh về nhà ở. Tổng giám đốc Phó và em
đã ly hôn, ở lâu nhà người ta cũng không
tiện.
Tôi hơi choáng váng trước câu nói của
anh. Trong lòng tôi biết anh ấy không
muốn nhìn thấy tôi và Phó Thắng Nam ở
cùng nhau một cách không minh bạch như
thê.
Phó Thắng Nam không mờ miệng, chỉ
lễ phép tiễn bọn họ ra ngoài.
Tuệ Minh đã chơi cà một ngày, có lẽ
cũng đã thấm mệt mệt, cứ thế lăn ra ngủ
trong phòng khách.
Tôi bị Phó Thắng Nam ép giữa khung
cửa và lồng ngực anh: “Thỏa thuận ly hôn
bốn năm anh không kí. Thế nên trên mặt
pháp luật chúng ta vẫn là vợ chồng. Mà đã
là vợ chồng sau khi kết hôn lẽ nào không
được ởð cùng nhau dưới một mái nhà?”
Nhìn dáng vẻ có chút bướng bỉnh của
anh, tôi không nhịn được cảm thấy hơi
ền cười, sao người này còn coi mấy lời
kia là thật chứ.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, khẽ cười
bảo: “Được, thế nên em ở đây thôi.”
Trong đôi mắt đen láy của người đàn
ông này nhanh chóng tràn ra ý cười, mềm
mại ôn tồn. Nếu không phải là còn đang ở
trong phòng khách, Tuệ Minh mơ mơ
màng màng tỉnh lại, chỉ sợ lúc này anh đã
sớm không kìm lòng được.
Thủ đô vào tiết trời thu, thời tiết cũng
có chút ầm ương.
Thứ ba, ở biệt thự ôn tập chừng mấy
ngày tôi đã thấy có chút chán, tóm lại là
một người ngồi mãi một chỗ sẽ thấy khô
khan.
Thế nên tôi quyết định thay một bộ đồ
đơn giản, mang theo một ít hoa quả đã gọt
sẵn trong bếp, đưa đến trường học cho
Tuệ Minh. Thế nhưng ai biết trường học lại
ông cho vào, nghĩ đến cũng chỉ có thề
mang đến Tập đoàn Phó Thiên cho Phó
Thắng Nam thôi.
Bầu trời có chút sương mù mông lung,
cũng may Phó Thắng Nam đã chuẩn bị
cho tôi một chiếc xe, trên đường cũng
không tính kẹt xe.
Đi tới dưới lầu của Tập đoàn Phó
Thiên tôi mới thấy, bốn năm trước Tập
đoàn Phó Thiên vốn là một công ty nhỏ
nằm trong đội ngũ đông đảo của các xí
nghiệp không đáng chú ý, Thế mà bây giờ
đã trờ thành một tập đoàn lớn mạnh, trụ sở
chính nằm trong cao ốc, vừa nhìn đã thấy
mấy chữ Tập đoàn Phó Thiên lấp lánh như
vàng
Tôi mới vừa tìm được chỗ đỗ xe đề
dừng lại, bầu trời vốn đang có chút sương
mù mông lung cứ thế chuyền thành mưa
to.
Sấm vang chớp giật, đến vô cùng đột
ngột bất ngờ. Tôi vốn cho là trận mưa này
sẽ không lớn lắm, nên cứ thế nhấc theo
hộp cơm xuống xe đi về phía tòa nhà