Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Con người rồi ai cũng sẽ thay đổi (1)


trước sau

Mới vừa vào khu văn phòng, chúng tôi

đã gặp phải Trần Văn Nghĩa đang lo lắng đi

ra. Thấy Phó Thắng Nam trở về, anh ta lập

tức vui mừng ra mặt, mờ miệng nói: “Tổng

giám đốc Lâm của Tinh Mỹ là khó dây

nhất. Hội nghị lần này bọn họ chủ động

đến đây, quá nửa là có lòng muốn hợp tác

với Tập đoàn Phó Thiên. Tổng giám đốc

Phó, nếu không chúng ta cứ thử đàm phán

với họ xem sao?”

Dù sao cũng là trợ lý, việc anh ta có

thề làm cũng chỉ là đưa ý kiến.

Ban nãy Phó Thắng Nam chuẩn bị mờ

cuộc họp, tôi cũng đã biết, lúc này thấy

Trần Văn Nghĩa mờ miệng, tôi không nhịn

được ngửa đầu nhìn về phía Phó Thắng

Nam: “Em chờ anh trong phòng nghỉ.”

Anh nhìn sắc trời bên ngoài, mây đen

đã tản đi, lúc này ngoài trời chỉ còn mưa lất

phất.

Rồi lại quay đầu nhìn tôi, nhéo mũi tôi

một cái bảo: “Được, đợi anh một chút!”

Phòng làm việc của anh được chia làm

hai phía, phòng họp ở phía bên kia, tôi đi

vào phòng nghỉ của anh.

Có lẽ là khoảng năm phút sau, Trần

Văn Nghĩa mang theo chút hoa quả và đồ

ăn vặt đi vào, nhìn tôi nói: “Bình thường

Tổng giám đốc Phó không ăn mấy thứ này,

nên trong phòng làm việc của anh ấy

không có. Cô xem cô thích ăn gì thì chọn

nhé, có thề vừa ăn vừa đợi.”

Tôi luôn cảm thấy sau mấy năm không

gặp, có vẻ như Trần Văn Nghĩa đã không

òn là người đàn ông thẳng thắn không

biết chút gì như trước đây nữa rồi.

Tôi cười cười, đỡ lấy mấy thứ trong tay

anh ta. Tôi biết, Phó Thắng Nam không

thích ăn hoa quả. Nếu như không ép anh

ấy ăn, chắc chắn anh sẽ không động đến.

Thế nên, trong văn phòng anh không

có hoa quả và đồ ăn vặt cũng là chuyện

hết sức bình thường.

Ước chừng hai mươi phút sau, anh đã

trờ lại. Thấy tôi cắt gọt hoa quả đề hết lên

bàn mà không ăn, anh không nhịn được

nhíu mày hỏi: “Không thích à?”

Tôi lắc đầu, cầm cây tăm cắm một

miếng đưa đến bên miệng anh, cười nói:

“Chờ anh về cùng ăn.”

Anh nhanh chóng ôm lấy tôi, mặt mày

mang theo chút xin lỗi: “Cuộc họp tiếp

theo sẽ kéo dài hơi lâu, một mình em ở đây

không có người nói chuyện có buồn lắm

không?”

Biết anh bận rộn, tôi cũng chỉ tính đến

đây một chút, không muốn làm lỡ dờ công

việc của anh: “Không đâu, lát nữa Tuệ

Minh tan học em sẽ đi qua đón con bé.”

Anh gật đầu, đặt lên trán tôi một nụ

hôn, có chút uề oải, ôm tôi bắt đầu nhắm

mắt nghỉ ngơi.

Hai người ð chung, không cần phải có

quá nhiều lời ngon tiếng ngọt làm nền, thời

gian bên nhau lâu dài, tình yêu sẽ hòa dần

vào từng hành động, từng cử chỉ dù là nhỏ

nhất. Bên nhau lâu dài sẽ hiếu và chăm sóc

lẫn nhau, khoan dung lẫn nhau, quý trong

từng giây phút ở bên nhau. Có như thế mới

có thề bên nhau đến khi bạc đầu.

Khi yêu ồn ào oanh liệt, khi chia tay

tan nát cõi lòng, đợi đến khi về già nhớ lại

mới hối tiếc, đó là bi kịch khó tránh khỏi.

Có lẽ khoảng một tiếng sau, Phó

Thắng Nam gần như đã ngủ, Trần Văn

Nghĩa mới gõ cửa bước vào. Thấy hai mắt

anh nhắm chặt, hô hấp đều đặn, anh ta

không nhịn được nhìn tôi, nhỏ giọng hỏi:

“Ngủ rồi sao?”

Tôi gật đầu, mờ miệng hỏi dò: “Cuộc

họp chuẩn bị bắt đầu à?”

Anh ta “ừ“ một tiếng, giơ tay nhìn

đồng hồ, có chút vội vã la lên: “Sau mười

phút nữa sẽ có một cuộc họp với bên nước

Mỹ, Tồng giám đốc Trịnh cũng vừa tới.”

Tổng giám đốc Trịnh?

Theo phản xạ tôi mở miệng hỏi: “Trịnh

Tuấn Anh?”

Anh ta gật đầu.

Không phải cậu ta nói chuẩn bị đi

Thanh Hà phát triên sao?

“Nếu thấy mệt, thì vào phòng nghỉ

ngủ một lát nhé!” Người đàn ông này mờ

miệng, âm thanh trầm thấp nội liễm lập tức

truyền đến.

Tôi hoàn hồn, thấy Phó Thắng Nam đã

tình rồi, đang ngồi chỉnh lại quần áo, tao

nhã, chầm chậm mở miệng.

Trần Văn Nghĩa cũng không kiêng kị gì

tôi, cứ thế mờ miệng nói: “Công ty phía

nước Mỹ đã gửi tất cả thông tin cho tôi,

bệnh viện và truyền hình là hai bộ phận

Tổng giám đốc Trịnh đã giao cho tôi. Hiện

nay họ đều đang chờ anh làm công tác

bàn giao.”

Phó Thắng Nam cúi đầu, chỉnh trang

lại quần áo rồi đứng lên nói: “Chuyện của

Tuấn Anh bên kia tạm thời giao cho Kiều

Cảnh Thần, đề Kiều Cảnh Thần xử lý.”

“Vâng!”

Thấy anh sắp phải đi, tôi lập tức đứng

dậy, mở miệng nói: “Chờ một chút!”

Tôi đi tới bên người Phó Thắng Nam,

đứng ở trước mặt anh, anh cười khế hỏi tôi:

“Không nỡ à?”

Tôi lườm anh một cái, cười bảo: “Tóc

với cà vạt của anh lệch cả rồi này.”

Tôi giơ tay giúp ép mấy cọng tóc ngồn

ngang trên đầu anh xuống, lại giúp anh

sửa sang lại cà vạt.

Anh cười khẽ: “Muốn cái gì thì tìm

Trần Văn Nghĩa nhé! Tuấn Anh chuẩn bị đi

Thanh Hà, công tác bàn giao sẽ có chút

phức tạp, có lẽ thời gian họp sẽ kéo dài.”

Tôi gật đầu, đầy anh một cái nói: “Đi

đi thôi!”

Vội vã mờ họp, anh cũng không nhiều

lời. Anh đi rồi, tôi tìm xem ít sách trong

phòng làm việc của anh, xem một lát lại

thấy có chút tẻ nhạt.

Đúng lúc này tôi nghe thấy bên ngoài có âm thanh cãi vã, không nhịn được hiếu

kỳ, liền đứng dậy đi ra ngoài xem.

Là Tường Vân Nam đã lâu không gặp.

Có lẽ là một thời gian dài không gặp, cô ta

bên ngoài và trong ấn tượng của tôi có

chút không giống nhau. Mái tóc ngồn

ngang, màu da vàng như nghệ, khuôn mặt

tiều tụy hốc hác. Quần áo vẫn là hàng hiệu,

nhưng có lẽ là do người mặc, nên nhìn thế

nào cũng thấy là hàng rẻ tiền.

Ở trước cửa văn phòng lớn, hai cô thư

ký đang

chặn cô ta lại “Cô Tưởng, cô

không có lịch hẹn trước với Tổng giám đốc

Phó, thế nên rất xin lỗi, chúng tôi không

thề cho cô đi vào được.”

Tường Vân Nam gần như không còn

chút hình tượng nào, mặc cho hai cô thư kí

kia ngăn cản, cũng quyết không từ bỏ.

Giọng nói của cô ta mang theo vài phần

khàn khàn: “Mấy người các cô đi nói cho

Phương tiện

ø

Thăng Nam biêt, tôi muôn gặp anh ta.”

Phó

Ôn ào, huyên náo như thế cũng không

phải là chuyện tốt. Dù sao thì đây cũng là

một công ty lớn, hai cô thư ký đều có công

việc của mình.

Nhưng tôi cũng không tiện nhúng tay

vào việc này, ban nãy Trần Văn Nghĩa vừa

đi ra ngoài, lúc này đúng là không cách

nào khác.

Xem một chút, tôi quyết định xoay

người, chuần bị trờ về phòng nghì.

“Thầm Xuân Hinh, cô đứng lại!” Còn

chưa đi được mấy bước, tôi đã bị người ta

gọi lại.

Vừa quay đầu nhìn, đã thấy Tường Vân

Nam đang nhìn tôi, phẫn nộ nói: “Bây giờ

cô đắc ý lắm phải không? Cảm giác bản

thân bay lên đầu cành cây biến phượng

hoàng thấy thế nào?”

Tôi nhíu mày, có chút không vui.

Ánh mắt rơi vào bộ quần áo có chút

lộn xộn trên người cô ta. Cách quá xa nói

chuyện sẽ rất mệt, nếu đã nhìn thấy rồi,

không thề tránh được, thì cứ tiếp thôi!

Tôi đi lên trước vài bước, hờ hững nhìn

cô ta: “Cô Tường, cho dù có chán nản đến

mức nào, cũng phải xinh đẹp, tao nhã. Như

cô thế này, không cảm thấy rất mất giá

sao?”

Điều kiện của bản thân cô ta không

tồi, tuổi trẻ đẹp đế, vóc người nóng bỏng,

bằng cấp cũng không tệ, mặc dù con

đường làm ngôi sao lớn vô vọng, như thế

có con đường khác cũng vẫn còn, cũng

không đến nỗi cùng đường bí lối.

Cô ta cười một cách lạnh lùng, ánh

mắt cô đơn: “Mất giá? Bây giờ cô đang

dùng tư thế của người thắng cuộc đề nói

chuyện với tôi sao?”

Tôi nhún vai: “Cô nghĩ sao cũng

được.”

Cô ta xem thường nói: “Phó Thắng

Nam coi tôi là người thay thế, cô cho rằng

cô sẽ tốt hơn tôi ở chỗ nào? Ánh trăng

sáng trong lòng anh ta chỉ sợ cả đời cũng

không có cách nào tiêu tan.”

Xoắn xuýt những thứ này, đúng là mất

giá quá. Ai là người thay thế ai, cho đến

hiện tại mới đem ra tìm tòi nghiên cứu, đã

không có ý nghĩa nữa.

Bây giờ cô ta còn đang dây dưa không

ngớt, đơn giản là vì không cam lòng mà

thôi.

Nhìn cô ta, tôi không nhịn được nói:

“Tuy rằng không biết vì sao cô xuất hiện

trong cuộc đời anh ấy, cũng không biết

làm cách nào anh ấy chú ý đến cô. Đến

bây giờ cô còn xoắn xuýt vấn đề thay thế

ai với tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Tường Vân Nam, nếu cô nói chuyện cần

thận, tôi còn có thể cố gắng giúp cô.

Nhưng nếu như cô đã không có cách nào

khống chế ngôn ngữ của bản thân nữa, thì

tôi cảm thấy, tôi có thể đem thù mới hận

cũ ra tính với cô một lượt. Lần trước

chuyện cô bịa đặt, đã tạo thành phiền toái

không nhỏ cho tôi. Tôi cảm thấy rằng với

tư cách là một nạn nhân, việc tôi bảo vệ

tên tuổi danh dự của mình cũng là điều

đương nhiên.”

Sắc mặt cô ta đột nhiên chìm xuống:

“Do bản thân cô không biết tự lượng sức

mình còn có thề trách ai? Điều tôi nói là sự

thật.”

Tôi gật đầu, không tính là tức giận, chỉ

nói: “Bảy năm trước tôi gả cho Phó Thắng

Nam, cũng coi như là cưới hỏi đàng hoàng.

Chuyện bốn năm trước, tuy tôi không biết

là ai tiết lộ tin tức cho cô. Thế nhưng chỉ

cần động não một chút hẳn là có thể đoán

ra được. Tôi không tính toán, không có

nghĩa là tôi nhu nhược. Chẳng qua là do tôi

cảm thấy không cần thiết mà thôi. Dù sao

thì lãng phí thời gian đối với loại chuyện

như thế này, đúng là quá mất giá mà.”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện