Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên bước lên xe, dựa vào ánh sáng phản chiếu trong kính chiếu hậu, cô nhìn theo bóng dáng chú Lý vẫn đứng im dõi theo chiếc xe của bọn họ, Hạ Tử Hy đột nhiên cảm giác có chút đau lòng.
Mục Cảnh Thiên cũng nhìn vào kính chiếu hậu, cho đến khi không còn thấy bóng dáng người đằng xa, lúc này Mục Cảnh Thiên mới thu hồi tầm mắt.
“Chú Lý chỉ có một mình sao?” Xe lăn bánh đi xa, Hạ Tử Hy lúc này mới nói chuyện.
Mục Cảnh Thiên gật đầu khẳng định: “Đúng vậy!”“Xem ra anh thường xuyên đến đây!”“Thỉnh thoảng thôi!” Mục Cảnh Thiên nói, như đang suy nghĩ chuyện gì đó, lát sau Mục Cảnh Thiên nói: “Khi tôi còn nhỏ, chú Lý đã từng làm quản gia tại nhà tôi, nhưng đáng tiếc sau khi con trai chú ấy không may qua đời, tình thần của ông ấy có chút không được bình thường, chúng tôi muốn chăm sóc tốt cho ông ấy, nhưng ông ấy cứ cố chấp muốn đến sống trong con hẻm đó!”Nghe đến đây, trong lòng Hạ Tử Hy có chút chấn động.
“Vậy ông ấy! ”“Tinh thần của ông ấy không được minh mẫn, cho nên thường đem tôi thay thế thành con trai mình!” Mục Cảnh Thiên giải thíchNghe câu giải thích của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy gật đầu, nếu nói như vậy thì có thể giải thích được thái độ mà chú Lý dành cho Mục Cảnh Thiên.
Nhưng dù cho nghe Mục Cảnh Thiên nói như vậy, nhưng tâm trạng của Hạ Tử Hy vẫn không khá lên được chút nào, cảnh ngộ của chú Lý thật sự khiến người khác sâu sắc đồng cảm.
Nhưng cũng vì những chuyện xảy ra ngày hôm nay mà Hạ Tử Hy có cách nhìn hoàn toàn khác về Mục Cảnh Thiên.
“Anh trước đây cũng thường hay đến đây sao?” Hạ Tử Hy đột nhiên hỏi Mục Cảnh Thiên.
“Đúng vậy, mỗi năm đều sẽ đến vài lần!” Mục Cảnh Thiên trả lời.
Hạ Tử Hy có chút ngạc nhiên, trước đây cùng anh ta kết hôn trong thời gian một năm, nhưng cô chưa từng phát hiện ra Mục Cảnh Thiên còn có một bộ mặt khác như vậy.
Hoặc cũng có thể nói, cô đối với Mục Cảnh Thiên vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ!Hạ Tử Hy trầm ngâm trong giây lái, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, cô quay sang nhìn Mục Cảnh Thiên, “Vậy món đồ mà chủ Lý cứ nắm trong tay là gì?”Từ khi cô tình cờ bắt gặp chú Lý đã phát hiện thấy ông luôn nắm trong tay một vật gì đó, chưa từng buông lơi khỏi tay.
“Là một mặt dây chuyền!”Hạ Tử Hy nhíu mày.
“Đó là di vật cuối cùng của con trai chú Lý để lại trước khi qua đời!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy càng thêm thất thần.
Mục đích bọn họ đến đây để tìm linh cảm sáng tác, tìm kiếm những câu chuyện, nhưng chính câu chuyện của chú Lý đã khiến cho Hạ Tử Hy cảm giác vô cùng chấn động và đồng cảm.
Chiếc xe vẫn tiếp tục chạy về hướng thành phố, Hạ Tử Hy vẫn