"Hy Tuyết, cả ngày hôm em đi đâu với Thôi Dật Nghiêm vậy, lại còn đi qua đêm nữa, như vậy quả thật rất nguy hiểm đấy."
Mạc Hy Tuyết trầm mặc nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, cô bất giác nhíu mày, khoé môi hơi nhếch lên, "Phương thiếu, nửa đêm nửa hôm anh chạy đến đây hỏi tôi là vì chuyện này à? Tôi với Thôi Dật Nghiêm đi đâu hình như không có liên can gì đến anh hết. Cảm phiền anh mau tránh ra, tôi rất mệt, muốn vào nhà đi ngủ."
Dáng vẻ của Phương Từ Khiêm dường như đang vô cùng lo lắng, anh ghì chặt lấy hai tay cô, đôi mắt đã nhuộm đỏ, "Hy Tuyết, coi như anh xin em đó, nói anh biết hai người hôm nay đã đi đâu đi. Cả ngày hôm nay không nhìn thấy em, anh lo lắng lắm, chỉ sợ người đàn ông đó làm gì em thôi."
Thực sự, trong lòng anh cảm thấy rất sợ hãi, nó giống hệt như cái cảm giác khi Mạc Hy Tuyết đột nhiên biến mất ba năm về trước vậy. Đầu óc không ngừng suy nghĩ linh tinh, Phương Từ Khiêm chạy đến đây, anh đợi cô hơn một ngày trời mà vẫn không thấy bóng dáng coi đâu.
Thấy cô được Thôi Dật Nghiêm đưa về nhà, Phương Từ Khiêm mới thở phào, thật may mắn rằng cô chưa rời khỏi anh. Nhưng khi chứng kiến cảnh Mạc Hy Tuyết cười ngọt ngào với người đàn ông khác như thế, nơi sâu nhất trong tim anh lại dâng lên một cảm giác ghen tị.
Chứng kiến bộ dạng hiện giờ của Phương Từ Khiêm, cánh môi của Mạc Hy Tuyết, cô gạt mạnh đôi bàn tay đang bóp chặt lấy mình kia, "Phương thiếu, anh có vẻ can thiệp hơi sâu vào chuyện của tôi rồi thì phải? Tôi có đi đâu, làm gì với ai, cũng không đến lượt anh xen vào chuyện này. Còn nữa, Phương đại thiếu gia đây lấy thân phận gì để hỏi tôi câu đó."
Hiện giờ, cô thấy thật buồn cười.
Người đàn ông này ở đây làm ra vẻ lo lắng cho cô lắm vậy, trong khi giữa hai người đã cạn sạch tình nghĩa rồi. Anh ta lấy tư cách gì mà hỏi cô câu đó trong khi trước đây Phương Từ Khiêm đã tàn nhẫn với Mạc Hy Tuyết như thế nào. Chẳng lẽ người đàn ông này đã quên hết những tổn thương khi xưa mà anh ta gây ra cho cô rồi ư?
Những ngón tay của Phương Từ Khiêm thoáng chốc run lên, chúng khựng lại ở giữa không gian lạnh lẽo của màn đêm yên ắng. Cổ họng dường như có thứ gì đó chắn ngang không thể thốt được thành lời.
"Nếu không còn chuyện gì nữa thì mời Phương thiếu đây về cho. Nửa đêm nửa hôm thế này anh đứng ở trước nhà tôi có vẻ như không hay cho lắm đâu."
Mạc Hy Tuyết đã buồn ngủ díp cả mắt lại rồi, cô không muốn ở đây đôi co với người phía trước nữa.
Cô đẩy Phương Từ Khiêm ra, bước vào nhà, chưa kịp đóng cửa lại thì Phương Từ Khiêm đã lách qua chui vào bên trong rồi. Cả người bị anh ấn lên tường, dưới ánh đèn mờ ảo, Mạc Hy Tuyết có thể nhìn thấy trong ánh mắt của người đàn ông này tràn ngập lo lắng, "Em sợ anh đứng đây sẽ bị người ta dị nghị hay sao? Vậy thì em đi với Thôi Dật Nghiêm nửa đêm mới về thì không bị người ta bàn tán hay sao?" Hai bàn tay phủ kín những đường gân xanh kia giữ chặt hai bả vai hơi run rẩy của Mạc Hy Tuyết.
Mạc Hy Tuyết cố gắng vùng vẫy, cô dùng hết sức lực đẩy Phương Từ Khiêm ra, tiện tay giáng cho người đàn ông này một cái bạt tai, "Phương Từ Khiêm, anh nổi