Sáng hôm sau, khi Mạc Hy Tuyết tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao. Cô khó khăn mở mắt ra, cổ họng vừa đau rát lại vừa khô khốc, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nào bật ra được thành tiếng. Mạc Hy Tuyết cảm thấy toàn thân mình đau nhức cô cùng, không những thế, chân tay thì rã rời ra như thể bị người ta rút hết xương vậy.
Người con gái gắng gượng ngồi dậy, đầu óc đau như búa bổ, từ từ nhớ về những chuyện đã xảy ra đêm hôm qua. Mạc Hy Tuyết chỉ nhớ mang máng rằng, cô đi cùng Thôi Dật Nghiêm có công chuyện, về thì gặp phải Phương Từ Khiêm. Còn những gì xảy ra tiếp theo đó, Mạc Hy Tuyết hoàn toàn không có chút ấn tượng gì.
Quay đầu sang, Mạc Hy Tuyết nhìn thấy một cánh tay đang ôm chặt eo cô, cùng với đó nằm bên cạnh là Phương Từ Khiêm cả người không mặc quần áo đang ngủ say. Nhìn xuống phía dưới, cô nhìn thấy cả người mình chằng chịt những dấu hôn đỏ ửng ở trên da thịt.
Mạc Hy Tuyết liền nổi giận đùng đùng, cô loanh quanh tìm kiếm một thứ gì để đánh cho người đàn ông kia một trận. Tuy nhiên, không có một cái gì để cho cô dùng cả. Mạc Hy Tuyết dường như bị kích thích, cô không ngừng đánh mạnh vào Phương Từ Khiêm, "Phương Từ Khiêm, anh mau tỉnh lại cho tôi. Tên khốn kiếp nhà anh, mau cút xuống giường mau lên."
Phương Từ Khiêm mơ màng bị đánh thức.
Mở mắt ra, anh nhìn thấy cảnh tượng Mạc Hy Tuyết đang nổi giận đùng đùng. Không kịp đề phòng, cả người Phương Từ Khiêm đã bị cô gái ấy đạp mạnh một phát bay xuống giường. Cơn đau làm cho Phương Từ Khiêm tỉnh lại hoàn toàn. Anh thấy Mạc Hy Tuyết dùng chăn quấn kín lấy người mình, ánh mắt hằm hằm hướng về nơi anh.
Phương Từ Khiêm dần dần nhớ lại chuyện đêm hôm qua. Bây giờ nghĩ lại, anh thật hối hận vì những gì mình đã gây ra.
Người đàn ông cẩn thận mặc quần áo, anh muốn đến giải thích với Mạc Hy Tuyết nhưng người con gái ấy lại lùi về phía sau, cô dùng ánh mắt đầy đề phòng nhìn anh, "Phương Từ Khiêm, tôi cấm anh được phép lại gần. Anh tốt nhất là mau biến khỏi mắt tôi đi mau lên. Tôi không muốn nhìn thấy mặt của anh, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Phương Từ Khiêm bị dáng vẻ hiện giờ của Mạc Hy Tuyết dọa cho sợ, người đàn ông chẳng dám tiến lên nửa bước. Anh chôn chân tại chỗ, những âm thanh run run không ngừng phát ra từ miệng, "Hy Tuyết, em bình tĩnh lại một chút. Đừng nổi giận có được hay không? Anh xin lỗi, đêm qua anh không cố ý làm như vậy đâu. Em bỏ qua cho anh đi, đừng nổi giận mà!"
Anh rất muốn đánh cho bản thân mình một trận, vì Phương Từ Khiêm lại lần nữa làm tổn thương Mạc Hy Tuyết mất rồi. Trước đây, anh từng cam đoan rằng khi gặp lại người con gái này, Phương Từ Khiêm sẽ không bao giờ khiến cô đau lòng lần nữa. Vậy mà giờ đây, Phương Từ Khiêm bị lửa giận làm mờ lí trí mà khiến Mạc Hy Tuyết càng thêm xa cách anh.
Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc của Mạc Hy Tuyết, một bức tường phòng ngự đang dần bao xung quanh người con gái ấy, Phương Từ Khiêm càng muốn tiến lại gần nhưng lại càng bị đẩy ra xa.
Người con gái phía trước đột nhiên bật cười, trong đôi mắt to tròn kia,