"Hy Tuyết, anh mua món em thích ăn nhất này!"
"Vợ à, em đừng ngó lơ anh như vậy được không? Anh biết anh sai rồi! Em đừng bơ anh như vậy mà."
Phương Từ Khiêm không ngừng lẽo đẽo theo sau Mạc Hy Tuyết, muốn cô chú ý đến mình nhiều hơn. Đưa đồ ăn cho cô, miệng thì liên tục lẩm bẩm, thế nhưng người con gái kia một lời cũng không chịu mở miệng nói. Phương Từ Khiêm cũng tự biết thân biết phận của mình, chẳng dám trách mắng cô, chỉ an tâm làm trọn nhiệm vụ của mình thôi.
Mạc Hy Tuyết bỏ ngoài tai những lời xin lỗi kia của Phương Từ Khiêm, cô hoàn toàn xem người đàn ông này như không khí, đến liếc mắt một cái cũng không thèm.
Cô phải nói là vô cùng căm ghét người đàn ông này. Phương Từ Khiêm vẫn luôn coi cô là Lạc Hy Hy. Không phải anh ta có thể đi tìm người phụ nữ đó sao? Ở đây bám dính lấy cô như keo dính chuột, rồi tỏ ra thân thiết với quan tâm như thế với cô làm gì?
Trong lòng cô thầm mắng một câu, Phương Từ Khiêm chính là loại đàn ông không biết xấu hổ.
Hôm nay, cô cũng rất bận, không rảnh mà ở đây cãi nhau với anh ta đâu.
Phương Từ Khiêm đâu phải là không nhận ra Mạc Hy Tuyết đã ghét anh ra mặt rồi, ai ai cũng nhìn ra điều đó cả. Nhưng sau ba năm, da mặt của anh đã dày lên rất nhiều, mặc kệ cô gái ấy ghét bỏ mình như thế nào, người đàn ông này vẫn cứ quanh quẩn ở bên cạnh cô hằng ngày.
Phương Từ Khiêm ngu ngốc gây ra tội để rồi bây giờ phải lao đao đi xin lỗi này. Mà người con gái kia dường như không muốn tha thứ cho anh, hơn nữa, sự hiểu lầm của Mạc Hy Tuyết dành cho Phương Từ Khiêm càng nặng hơn rồi.
Để thể hiện rõ sự chân thành của mình, Phương Từ Khiêm còn đích thân xuống bếp nấu cơm cho vợ yêu ăn. Suốt một thời gian, Phương Từ Khiêm cứ ở lì tại đây, anh quyết ở cho đến khi Mạc Hy Tuyết chịu bỏ qua cho anh thì mới thôi.
Nhân viên trong công ty chứng kiến cảnh Phương đại thiếu gia theo đuổi Mạc tổng nhà mình chân thành như thế. Vậy mà Mạc tổng của bọn họ còn chẳng để mắt đến vị Phương thiếu gia này. Người nào người ấy đều ước ao lấy được một tấm chồng tốt giống như là Phương Từ Khiêm đây.
Phương Từ Khiêm ngồi một mình trong phòng, nghe những lời động viên an ủi của đám nhân viên nữ kia, anh chỉ biết cười trừ. Nếu mà anh làm theo những lời khuyên của bọn họ ấy, chưa biết chừng Mạc Hy Tuyết đã đạp anh ra đường rồi chứ huống chi là tha thứ cho anh. Tuy cô không để tâm, nhưng Phương Từ Khiêm vẫn cố hết sức dùng chân tình của mình để cảm động cô.
Hôm nay, người đàn ông này còn theo đến tận phòng họp của công ty, anh chớp chớp mắt ngây thơ dúi vào tay của Mạc Hy Tuyết, "Hy Tuyết, em đừng làm việc nhiều quá, ăn chút gì đi. Anh nấu cho em món em thích ăn nhất này."
Chỉ hy vọng rằng cô sẽ thích.
Mạc Hy Tuyết lạnh lùng phun ra một câu, mắt vẫn dán vào đống văn kiện ở trên bàn, nhằm chuẩn bị cho cuộc họp, "Không ăn, mời Phương thiếu mang đi cho. Tôi cũng chẳng thích ăn những đồ như thế này,