"Mạc Hy Vân, cô bình tĩnh lại một chút, nhanh chóng thả người ra, nếu không người chịu thiệt chính là cô đấy!" Phương Từ Khiêm vô cùng hốt hoảng khi nhìn Mạc Hy Tuyết bị người đàn bà độc ác kia ấn người xuống lan can.
Cảnh sát hiện giờ đã bao vây xung quanh sân thượng rồi, từng họng súng đều chĩa về phía của Mạc Hy Vân.
Bởi vì ở trong tay cô ta vẫn còn giữ con tin nên cảnh sát chẳng một ai dám manh động, chỉ từ từ khuyên nhủ cô ta, "Mạc Hy Vân, cô mau thả người ra, rồi nhanh chóng đầu thú đi, như vậy mới được hưởng khoan hồng của pháp luật.
Đừng để tội nặng lại càng thêm nặng."
"Ha ha ha ha ha." Người phụ nữ cười lên một cách man rợ, "Đầu thú? Còn lâu đi, hôm nay cho dù Mạc Hy Vân tôi có phải chết cũng phải đem theo con tiện nhân này.
Mấy người ai dám tiến lên nửa bước, tôi sẽ cho Mạc Hy Tuyết rơi từ trên này xuống." Hai mắt đỏ ngầu của Mạc Hy Vân trợn tròn như muốn cảnh cáo.
Phương Từ Khiêm hoảng sợ, anh lắp ba lắp bắp, "Được! Chúng tôi sẽ không qua đó.
Cô tuyệt đối phải bình tĩnh, đừng làm bậy." Anh lo rằng người phụ nữ này sẽ kích động làm Hy Tuyết bị thương, lỡ như rơi từ trên này xuống có thần tiên cũng khó cứu.
Tất cả mọi chuyện đều là do anh.
Nếu Phương Từ Khiêm không làm nũng đòi Mạc Hy Tuyết mua này mua nọ cho mình, để rồi người con gái ấy rơi vào tay Mạc Hy Vân.
Chỉ một phút chủ quan mà gây ra chuyện lớn đến như thế này.
Tuy Phương Từ Khiêm đã biết nguy hiểm vẫn luôn rình rập xung quanh hai người họ, ấy thế mà một phút nhất thời anh lại quên mất điều đó.
Nghe y tá nói trên sân thượng có hai người phụ nữ đang giằng co, mà Mạc Hy Tuyết lâu rồi chưa về, Phương Từ Khiêm đoán được là đã xảy ra chuyện, anh nhanh chóng báo cảnh sát rồi vội vã chạy lên đây ngay.
Ai ngờ được rằng những suy đoán của anh là đúng.
Mạc Hy Vân muốn giết vợ anh.
Người phụ nữ nhìn Phương Từ Khiêm lo cho Mạc Hy Tuyết như thế, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, "Phương Từ Khiêm, chẳng phải anh chỉ coi cô ta là thế thân cho Lạc Hy Hy hay sao? Bây giờ anh lại làm ra vẻ đau lòng cho người phụ nữ này như thế, đừng nói là anh yêu cô ta rồi đấy nhé?"
Phương Từ Khiêm lúc này làm gì còn tâm trạng để mà chú ý đến những lời nói kia của Mạc Hy Vân cơ chứ.
Anh cố gắng giữ bình tĩnh khuyên can cô ta, nhưng trong lòng lại sợ hãi khôn nguôi, "Mạc Hy Vân, cô muốn gì cũng được, chỉ cần cô thả Hy Tuyết ra, tôi đều có thể cho cô.
Tuyệt đối không được làm cô ấy bị thương.
"
Cảnh sát vẫn bao vây xung quanh, súng vẫn được giương cao.
Ai nấy đều ra sức can ngăn Mạc Hy Vân, nhưng vào thời điểm này, người phụ nữ đã phát điên kia làm gì nghe lọt tai lời nào của họ cơ chứ.
Mạc Hy Tuyết bị ấn xuống phía dưới vẫn chẳng hề run sợ, thậm chí cô còn không ngừng khiêu khích cô ta, "Mạc Hy Vân, cô nghĩ cô đẩy tôi xuống đây, giết chết tôi rồi cô sẽ thoát khỏi chế tài của pháp luật hay sao? Có giỏi thì cô đẩy tôi xuống luôn đi, đằng nào cô cũng phải ngồi tù mà thôi."
"Mày câm mồm lại.
Mạc Hy Tuyết, đừng có thách thức tao." Tay của người phụ nữ này càng ấn chặt người của chị gái mình hơn, cô ta luôn miệng gầm gừ, "Đừng tưởng tao không dám giết mày.
Nếu mày muốn chết, tao đây sẽ chiều theo ý của mày."
"Dừng lại.
Mạc Hy Vân, cô không được làm gì cô ấy.
Thả cô ấy ra, tôi sẽ sắp xếp cho cô ra nước ngoài, cũng sẽ không truy cứu việc cô gây tai nạn nữa." Mạc Hy Tuyết là tất cả đối với anh, Phương Từ Khiêm tuyệt đối không thể