"Bảo bối, qua đây, anh đưa em đến một nơi!"
"Phương Từ Khiêm, anh định đưa em đi đâu!"
"Hy, em tò mò như vậy thì còn đâu là bất ngờ nữa, mau lại đây nào.
Hôm nay anh sẽ đưa em đến chỗ này."
Mạc Hy Tuyết đứng ngẩn người ra đó, chứng kiến hai người một nam một nữ đang khoác tay nhau cười nói vui vẻ ở trước mặt mình, lồng ngực của cô tự nhiên thấy rất khó chịu.
Cô đang ở đâu đây? Không phải cô bị Mạc Hy Vân đánh ngất hay sao? Đây là nơi nào, sao cảnh tượng trước mặt lại quá đỗi quen thuộc đến như thế?
Cô nhìn ngó một lượt xung quanh, theo bước chân hai người phía trước đến một nơi, đây là một địa điểm rất lãng mạn.
Một cảm giác quen thuộc như sóng xô ồ ạt ập đến trong tâm trí cô.
Mạc Hy Tuyết khẳng định, bản thân mình đã từng đi đến nơi này rồi, nhưng cô lại không nhớ ra là mình đã đến đây lúc nào.
Hai người trước mắt ôm lấy nhau rất hạnh phúc.
Mà người đó dường như chính là Phương Từ Khiêm, còn người phụ nữ kia, khuôn mặt ấy quá đỗi giống cô.
Nếu cô đoán không nhầm thì đó chính là người mà Phương Từ Khiêm yêu sâu đậm, Lạc Hy Hy.
Tâm trí của cô dần khắc hoạ lại những mảnh kí ức mơ hồ đã bị mất đi từ khoảng thời gian trước.
Cảnh tượng trước mắt, có vẻ như đã từng diễn ra, nếu không, trí nhớ của Mạc Hy Tuyết lại bắt đầu dậy lên như thế.
Muốn tiến đến phía trước hỏi, nhưng hai người kia lại đột nhiên biến mất.
Cùng lúc đó, đầu của Mạc Hy Tuyết truyền đến một cảm giác đau đớn dữ dội, đau cứ như thể ai đó đang dùng búa gõ mạnh vào đầu cô vậy.
Những âm thanh quen thuộc liên tục vang lên bên tai người con gái, "Hy Hy!" hay là, "Bảo bối!", "Cô bé ngốc!" Từng âm thanh giống như những mảnh vỡ kí ức lần lượt ùa về trong tâm trí cô.
Nhớ rồi!
Tất cả những hình ảnh mà cô vừa nhìn thấy không phải là ảo giác, đó chính là sự thật.
Nó đã từng xảy ra, cô đã gặp Phương Từ Khiêm trước đây mà bản thân cô chẳng nhớ gì hết.
Thực chất, chẳng có Lạc Hy Hy nào hết.
Nói cách khác, Lạc Hy Hy chính là Mạc Hy Tuyết cô mà thôi.
Thì ra trong suốt thời gian qua, người mà cô luôn ghen tị lại chính là bản thân mình.
Mọi chuyện phải nói đến năm năm trước.
Khi ấy, mẹ cô vừa mất, cha cô liền cho cô sang Pháp du học.
Lúc đó, Mạc Hy Tuyết ngây thơ chưa hiểu sự đời, liền ngoan ngoãn đồng ý.
Cô chịu sự kiểm soát của Mạc Tu Văn một cách gay gắt, cuối cùng không chịu nổi nữa mà trốn đi.
Lúc ấy, cô đã gặp được Phương Từ Khiêm, người đã cho cô cảm nhận được thế nào là hạnh phúc.
Vì không muốn Phương Từ Khiêm e ngại về thân phận của mình, Mạc Hy Tuyết liền lấy một cái tên khác, đó là Lạc Hy Hy.
Họ Lạc chính là họ của mẹ cô, còn Hy Hy là tên thân mật mà mẹ hay gọi cô.
Kể từ khi ấy, Mạc Hy Tuyết sống dưới thân phận là Lạc Hy Hy, cho nên Mạc Tu Văn mới chẳng thể tìm được đứa con gái này.
Cô và Phương Từ Khiêm sống chung một nhà, giữa hai người đã sớm nảy sinh tình cảm với nhau.
Lúc ấy, anh còn là một chàng thiếu niên rụt rè, hoàn toàn khác xa Phương Từ Khiêm hiện giờ.
Hai người có một quãng thời gian yêu đương ngọt ngào, thậm chí còn có ý định tiến đến chuyện hôn nhân nữa.
Tưởng rằng hai người sẽ sống bên nhau hạnh phúc, thế nhưng, đúng lúc đó, biến cố lại một lần nữa xảy ra.
Mạc Tu Văn tìm thấy cô, ông ta cho người truy bắt cô.
Mạc Hy Tuyết sợ hãi bỏ chạy, nhưng chẳng may cô lại bị một chiếc xe đụng trúng, hôn mê một thời gian dài.
Khi tỉnh lại, toàn bộ những kí ức ngọt ngào kia đều hoàn toàn mất sạch.
Tuy Mạc Hy Tuyết thường xuyên mơ thấy mình đã ở cạnh một người đàn ông, nhưng cô