"Hy, em thật sự đã nhớ ra rồi sao?" Phương Từ Khiêm kích động nắm lấy đôi bàn tay gầy gò yếu ớt của Mạc Hy Tuyết, trong ánh mắt của người đàn ông mang nặng sự đau lòng.
Không thể không thừa nhận rằng hiện giờ Phương Từ Khiêm đang vô cùng vui mừng.
Cuối cùng thì, Hy của anh cũng đã nhớ ra rồi!
Mạc Hy Tuyết kiềm chế sự xúc động của bản thân mình, cô ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông, "Phương Từ Khiêm, anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Anh nhận ra tôi từ khi nào? Còn nữa, nếu biết đó là tôi, tại sao anh lại không nói sớm?"
Nhắc đến chuyện này, hai mắt của Phương Từ Khiêm khẽ cụp xuống, sự hối hận thể hiện rõ ra bên ngoài.
Người đàn ông nắm chặt lấy tay của Mạc Hy Tuyết, "Thật ra, anh đã biết ngay từ đầu đó là em rồi.
Anh cố tình xuất hiện trước mặt em, nhưng em lại làm ra không quen biết anh."
Phương Từ Khiêm từ từ kể lại mọi chuyện cho Mạc Hy Tuyết nghe.
Năm xưa, khi cô bỏ đi, Phương Từ Khiêm đã đau lòng cỡ nào.
Anh tìm kiếm cô khắp nơi, nhưng lại chẳng rõ tung tích của người con gái ấy đâu cả.
Đúng lúc đấy, anh nhìn thấy cô gái mình yêu khoác tay một người đàn ông khác xuất hiện trên ti vi, dáng vẻ vô cùng thân mật.
Cho người điều tra, Phương Từ Khiêm mới biết được Hy Hy ở bên cạnh anh chính là đại tiểu thư nhà họ Mạc, Mạc Hy Tuyết.
Phương Từ Khiêm mấy lần cố tình xuất hiện trước mặt cô nhưng Mạc Hy Tuyết lại tỏ ra chẳng hề quen biết anh.
Lúc đó, anh luôn cho rằng chính cô là người chơi đùa tình cảm của mình, hại anh đau khổ một thời gian dài như thế.
Cho nên, Phương Từ Khiêm đã dày công lên kế hoạch, muốn trả thù người con gái ấy, anh muốn để cho người từng khiến mình đau khổ phải nếm trải những gì mình đã trải qua.
Ban đầu, Phương Từ Khiêm chỉ muốn trả thù mà thôi, nhưng càng ở gần người con gái ấy, anh lại càng nhận ra tình cảm mình dành cho cô đã chẳng thể phai nhạt được nữa.
Anh muốn quên hết những chuyện trước đây, một lòng muốn yêu thương cô, nhưng lúc ấy Mạc Hy Tuyết lại muốn rời khỏi anh vì cho rằng Phương Từ Khiêm coi mình là thế thân cho kẻ khác.
Người đàn ông này còn cho rằng Mạc Hy Tuyết làm mình làm mẩy, cộng với sự ám ảnh của năm xưa, cho nên đã vô tình làm tổn thương cô.
Cho đến khi cô thật sự rời đi, Phương Từ Khiêm hoảng loạn muốn tìm cô, nhưng lại chẳng thể tìm được nữa.
Khi cô đi rồi, Phương Từ Khiêm một vài lần đến nhà họ Mạc, lại vô tình biết được nguyên nhân năm xưa Mạc Hy Tuyết rời xa mình.
Thì ra, mọi chuyện đều không phải do anh suy đoán.
Mạc Hy Tuyết gặp tai nạn xe, mất sạch kí ức, chẳng còn nhớ anh là ai cả.
Đến lúc đó anh mới nhận ra là bản thân mình hận nhầm mất rồi.
Muốn sửa chữa sai lầm, muốn bù đắp cho cô, nhưng cuối cùng lại không còn kịp nữa.
Khi hay tin cô từ Pháp trở về nước, Phương Từ Khiêm đã vui mừng cỡ nào.
Nhưng khi gặp anh, Mạc Hy Tuyết lại tỏ ra chẳng hề quen biết, thậm chí cô còn chẳng muốn nhìn thấy mặt anh nữa.
Nhưng cho dù là vậy, Phương Từ Khiêm vẫn mặt dày đeo bám cô không ngừng, có khi còn ghen đến nỗi làm bản thân mất hết bình tĩnh rồi cưỡng ép cô.
Suýt chút nữa là anh đã mất vợ luôn rồi.
Phương Từ Khiêm luôn muốn tìm cách giải thích với Mạc Hy Tuyết những chuyện năm xưa, nhưng cô nàng ấy lại chẳng cho anh cơ hội để mở miệng nói chuyện nữa kìa.
Còn nữa, không biết ở đâu ra xuất hiện một người đàn ông là Thôi Dật Nghiêm, suốt ngày ở cạnh Mạc Hy Tuyết, Phương Từ Khiêm ghen đến nổ mắt nhưng chẳng thể làm được gì cả.
Vừa kể vừa bất lực thở dài, Phương Từ Khiêm mang những lời trong lòng bộc bạch hết với Mạc Hy Tuyết.
Cô nàng nào đó lập tức trừng mắt với Phương Từ Khiêm, "Thế sao ba năm trước anh không nói chuyện này