"Hy Tuyết này, ba có mua cho con một ít quần áo, con xem xem có thích không?"
"Ba, ba mua nhiều như vậy làm gì?" Mạc Hy Tuyết nhìn đống quần áo mà ba mình vừa chuyển tới mà sợ hết cả hồn, "Con cũng có mặc hết đâu." Cô đưa tay gãi gãi đầu, hai mắt trợn tròn nhìn đồ chất thành núi.
Cô không biết theo định nghĩa của ba cô thế nào là ít nữa đây.
Thôi Dật Phong cười cười, "Ba cũng không biết con mặc size gì nên cứ thấy là mua thôi.
Tấm lòng của ba, con cứ nhận lấy đi." Ông đang cố gắng bù đắp cho những thiếu thốn của Mạc Hy Tuyết.
Cho nên, suốt những ngày vừa qua, ông Thôi hết rủ vợ chồng cô đi du lịch rồi đến mua chẳng biết bao nhiêu đồ nữa.
Nhà của Phương Từ Khiêm rộng như vậy mà cũng sắp chật rồi đây này.
Nhìn ba mình nhiệt tình như thế, Mạc Hy Tuyết cũng không nỡ từ chối.
Cô chỉ cần ông ấy khỏe mạnh là được, mấy thứ vật chất này có làm được gì đâu.
Vì đống quần áo đó mà Thôi Dật Nghiêm đêm nào cũng gọi điện thoại than trời than đất với cô.
Anh trai cô ai oán rằng sáng sớm nào cũng bị ba lôi dậy, kéo anh đi mua quần áo cùng.
Thôi Dật Nghiêm khóc không thành tiếng, trong lòng liên tục gào thét, "Ba à, con là đàn ông con trai, đâu biết con bé mặc gì đâu.
Làm ơn tha cho con đi."
Nhưng Thôi Dật Phong cho rằng anh thân với Mạc Hy Tuyết như vậy, chắc chắn hiểu rõ sở thích của đứa em gái ấy.
Thế có chết không chứ lị.
Anh trai khóc lóc khổ sở như thế, Mạc Hy Tuyết chỉ biết bất lực cười khổ.
Ba cô đã muốn rồi, đâu ai ngăn cản được đâu.
Ngay cả Phương Từ Khiêm cũng phải đau đầu nghĩ cách làm sao xử lý đống đồ trong nhà đây.
Không những thế, ba còn mua cho Mạc Hy Tuyết một căn nhà, cho dù cô đã nhất mực từ chối nhưng ông lại nói rằng từ nhỏ chưa cho con gái được gì, bây giờ ông chỉ muốn chăm sóc cô thôi.
Mạc Hy Tuyết hết cách từ chối, cô chỉ đành nhận lấy.
Nhưng nói thật, khi biết cô là con gái mình, Thôi Dật Phong đã chăm sóc Mạc Hy Tuyết rất tốt.
Tối nào ông ấy cũng lặn lội đến đây thăm con gái đến nửa đêm mới ra về.
Ông đã gầy đi mấy cân rồi.
Nhưng người đáng thương nhất trong đây không ai khác ngoài Thôi Dật Nghiêm.
Phương Từ Khiêm nhìn dáng vẻ hiện giờ của anh vợ mà bật cười sằng sặc.
Anh nhìn thằng em rể láo toét đó, hung hăng trừng mắt, "Cậu cười ít thôi, không sau này nghiệp nó quật cho vỡ mồm đấy."
Mạc Hy Tuyết rất xúc động, cô cũng rất vui vẻ.
Bởi vì cô đã được hưởng tình yêu thương của cha rồi chứ chẳng còn là thứ tình cảm giả tạo như trước đây nữa.
Đặc biệt, hai người còn thường xuyên đến viếng mộ bà Lạc Yên.
Nghe những lời cha tâm sự với mẹ, Mạc Hy Tuyết không kìm được mà rưng rưng nước mắt, "Lạc Yên à, bà ở dưới đấy phải sống cho tốt nhé.
Còn con gái của chúng ta, tôi sẽ thay bà chăm sóc cho nó.
Bà đã vất vả một đời rồi, nay hãy để tôi làm điều đó.
Hãy yên tâm, tôi nhất định bảo vệ con bé được an toàn, những kẻ muốn làm hại con gái chúng ta sẽ không được sống tốt đâu."
Thôi Dật Phong nói được làm được.
Ông bắt Mạc Tu Văn và Lục Tư Nghiên, hai con người