"Ba đi rồi, hai đứa phải chăm sóc tốt cho mình biết chưa.
Nhất là con đấy Hy Tuyết, phải nghỉ ngơi nhiều vào, đừng có nặng nhọc về công việc quá." Thôi Dật Phong vỗ nhẹ lên tay con gái mình, ông đang cẩn thận dặn dò con bé.
Hôm nay là ngày Thôi Dật Nghiêm cùng cha mình trở về nước Z sau một khoảng thời gian nghỉ dưỡng ở Trung Quốc.
Phương Từ Khiêm và Mạc Hy Tuyết cũng tới sân bay tiễn hai người họ.
Nhưng Thôi Dật Phong vẫn không yên tâm về đứa con gái này chút nào.
Nghe Thôi Dật Nghiêm nói Hy Tuyết của ông là người cuồng công việc, nghĩ đến là ông đã lo lắng chẳng yên rồi.
Đứa con gái bảo bối của ông tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì cả.
"Ba à, con biết rồi mà! Con hứa với ba là sẽ chăm sóc tốt cho mình." Mạc Hy Tuyết hắng giọng.
Mấy ngày vừa qua, ba cô cứ luôn miệng nhắc nhở đi nhắc nhở lại mấy câu đó làm cô cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Mạc Hy Tuyết khoác tay chồng mình, "Hơn nữa, còn có chồng con mà.
Ba cứ yên tâm qua đó đi, bọn con thỉnh thoảng sẽ qua đó thăm ba." Mạc Hy Tuyết lè lưỡi, hai mắt cười đến híp lại.
Trước khi khởi hành, Thôi Dật Phong muốn ôm con gái một cái.
Mạc Hy Tuyết đương nhiên là chấp nhận rồi.
Ông khẽ thì thầm bên tai cô, "Con nhất định phải hạnh phúc đấy có biết không? Làm việc vừa thôi, hai đứa còn trẻ, mau sinh cho ông già này một đứa cháu đi.
Chứ ba sắp già rồi, không đợi được lâu nữa đâu."
Mạc Hy Tuyết bĩu môi, "Con biết rồi mà ba! Ba nhớ đi đường cẩn thận nhé!" Cô hôn tạm biệt ba mình một cái.
Ở bên kia, Thôi Dật Nghiêm cũng đang trịnh trọng "nhắc nhở" thằng em rể của mình, "Cậu nhất định phải chăm sóc tốt cho Hy Tuyết có biết chưa? Chỉ cần cậu làm em tôi rơi bất kì một giọt nước mắt nào, tôi sẽ ngay lập tức bay từ bên đó về đây dạy dỗ cậu một trận."
"Anh rể à, anh cứ yên tâm đi.
Tôi cho dù làm tổn thương mình cũng sẽ không để cho Hy Tuyết phải rơi lệ đâu." Phương Từ Khiêm chắc như đinh đóng cột, "Cô ấy còn quan trọng hơn cả sinh mạng của tôi.
Tôi thề rằng sẽ bảo vệ cô ấy cả đời."
Thôi Dật Nghiêm im lặng trong chốc lát.
Anh mím môi, một niềm vui len lỏi vào tim.
Hy Tuyết, em đã tìm đúng người rồi.
Anh tin rằng Phương Từ Khiêm là định mệnh của em.
Anh ta sẽ là chỗ dựa vững chắc của em.
Không chỉ có Thôi Dật Nghiêm, tối hôm qua cha vợ cũng liên tục nhắc nhở anh.
Hai người nói chuyện vào lúc Mạc Hy Tuyết đã ngủ say, nên cô chẳng hề hay biết.
Ông ấy tâm sự với anh, "Từ Khiêm, Hy Tuyết là con gái ruột của ta, tuy đã xa cách bao nhiêu năm, nhưng con bé vẫn là bảo bối trong tay ta.
Ta và Lạc Yên đời này đã định rằng chẳng thể ở bên cạnh nhau rồi, hy vọng rằng con sẽ mang lại hạnh phúc cho Hy Tuyết, đây chính là tâm nguyện của cha."
Ông không có được tình yêu đích thực, vậy chỉ đành gửi niềm ao ước ấy vào Mạc Hy Tuyết mà thôi.
"Ba yên tâm đi, đó là nghĩa vụ và trách nhiệm của con.
Con yêu cô ấy thật lòng, tuy con không biết nói những lời ngon tiếng ngọt, nhưng thứ mà cô ấy xứng đáng có được, Phương Từ Khiêm con nhất định phải mang lại cho Hy Hy."
Có câu nói này của Phương Từ Khiêm là ông yên tâm rồi.
Gửi gắm con gái cho người đàn ông này, hai cha con họ đã có thể trở về Z mà không vướng bận điều gì cả.
Nhìn theo chiếc máy bay đang biến mất dần trên bầu trời xanh thăm thẳm kia, hốc mắt của Mạc Hy Tuyết có chút đỏ lên.
Cô mím môi, vậy