Sáng hôm nay cái con người này lại đánh thức cô dậy rất sớm ,đường tới đó chỉ mất hai tiếng thôi nhưng anh lại kêu cô dậy lúc 5 giờ .Ngồi trên xe Ngô Doanh Doanh cảm thấy rất buồn ngủ ,cô cứ liên tục ngáp dài ngáp ngắn như vậy nhìn rất buồn cười.
- " Xin lỗi Ngô Doanh Doanh , là tôi đánh thức cô quá sớm .Nếu buồn ngủ thì cô có thể chợp mắt đi ,khi nào tới nơi tôi sẽ đánh thức dậy."
Nghe anh nói vậy cô cũng đánh một giấc đến 7 giờ sáng .Gần tới trại trẻ mồ côi Thẩm Mộ Diễn lay cô thức dậy .
- " Ngô Doanh Doanh ,dậy đi sắp tới nơi rồi."
Doanh Doanh mở mắt ra nhìn xung quanh ,đây là một vùng quê .Cô có vẻ rất thích nơi này ,vừa thấy nó trên môi đã nở một nụ cười .Mộ Diễn thấy vậy cũng an tâm vì cô đã hết buồn chuyện hôm qua.Tới nơi hai người họ mở cửa xe bước xuống .
- " Ngô Doanh Doanh cô thích nơi này chứ?"
Doanh Doanh vui vẻ đáp .
- " Ừm ,nó rất tuyệt .Thẩm Mộ Diễn anh biết không........nơi này không khí trong lành ,dễ chịu không đông đúc ồn ào như thành phố của mình,nó có thể là nơi để tôi quên đi những nỗi trong cuộc sống hằng ngày."
Sau một lúc nói chuyện ,hai người bê những món đồ trên xe xuống ,cửa cổng nơi này lúc nào cũng là mở tự động .Bước vào trong sân những đứa trẻ đang chơi đùa với nhau rất vui nhưng khi vừa mới thấy Ngô Doanh Doanh thì tất cả đều chạy về phía cô .
- " Chị.......chị Tuyết Như ,chị vẫn còn sống ......em biết là chị vẫn còn sống chị về thăm chúng em đúng không chị Tuyết Như."
Ngô Doanh Doanh đặt những món đồ đó xuống bàn và nhìn Thẩm Mộ Diễn ,cô không hiểu là chuyện gì sao mấy đứa trẻ này lại gọi cô là Tuyết Như ,đột nhiên một đứa trẻ khác tên My chạy vào nhà .
- " Mẹ ơi.........mẹ ơi ,chị Tuyết Như chị Tuyết Như vẫn còn sống .........chị ấy về đây thăm mọi người đó mẹ."
Một người mẹ của hai năm trước đây