Trên đường đi về thành phố Ngô Doanh Doanh cũng không mấy vui vì những chuyện trải qua lúc sáng ,cô cảm thấy Minh Tuyết Như thật sự là một cô gái được mọi người yêu thương rất nhiều ,dù cô đã mất nhưng mọi người vẫn không thể quên cô .Ngô Doanh Doanh cũng thắc mắc hôm nay là tại sao anh lại đưa cô đi đến đây ,vì thắc mắc nên cô bèn hỏi anh.
- " Sao hôm nay anh lại đưa tôi đến đây ,hôm nay là dịp gì sao ?"
Mộ Diễn trầm mặt hồi lâu mới đáp lại lời nói của cô gái kế bên cạnh mình.
- " Hôm nay chẳng có dịp gì cả ,chỉ đơn giản là ngày sinh nhật cũng là ngày giỗ của cô ấy nên tôi đưa cô tới đây."
Doanh Doanh hốt hoảng, cô thầm nghĩ " Sinh nhật cũng là ngày mất của Tuyết Như sao ?"
- " Thật là kỳ lạ ,hôm nay cũng là sinh nhật tôi."
Anh chợt bật cười khi nghe Doanh Doanh nói như vậy ,Thẩm Mộ Diễn lại nghĩ " cô gái này thật là biết tìm cách chọc mình mà ."
- " Ngô Doanh Doanh cô đừng đùa giỡn như vậy nữa ."
- " Tôi không nói giỡn với anh ."
Vẻ mặt nghiêm túc của Ngô Doanh Doanh nhìn anh rồi lại quay sang chỗ khác .Dù bây giờ anh có nói gì cô cũng không thèm nghe lấy một câu nữa , suốt hai tiếng trên đường về thành phố Minh Châu cô chẳng thèm quan tâm anh làm thậm chí là nói chuyện như một người tự kỷ .Về đến nhà Doanh Doanh bước xuống xe đi thẳng vào nhà ,anh cũng định hỏi xem cô có thích gì hay không để anh có thể mua nhưng vẫn chưa kịp hỏi .Mộ Diễn đành lái xe đi đến công ty. Hôm qua cả ngày không đến công ty được ,chỉ đành giao việc lại cho Thư Trạch để anh ta một mình.
[..........]
" kít........" tiếng phanh xe của Thẩm Mộ Diễn tại trước cửa công ty , tất cả nhân viên vừa thấy anh hoảng hốt đi làm việc .Mộ Diễn vừa bước vào đã thấy điểm bất thường.
- " Không có tôi ở đây các người làm loạn ,coi công ty là cái chợ muốn ra vào tùy thích à ?"
Tất cả những người này không ai dám mở miệng nói nửa lời ,dù là một