Sáng hôm nay, chỉ mới 6 giờ tất cả những người giúp việc trong nhà đã thức dậy. Các cô gái từ căn nhà chung của mình ở sau vườn đi đến nhà chính, mở cửa bước vào đôi mắt của họ dừng lại trên chiếc ghế sofa ngay phòng khách.
Ngô Đình Đình người mới vào làm ngày hôm qua đang nằm ngủ ở đó, chiếc ghế sofa đắt tiền như vậy lại của một thiếu gia lạnh lùng, khó tính như Thẩm Mộ Diễn nếu anh thấy cảnh này chắc cô gái này lại bị đánh một trận nữa nhưng sẽ nặng hơn hôm qua.
Kiều là một cô gái trong số 4 người lên tiếng nói.
"Để tôi lại đánh thức cô ta dậy."
"Ừm! nhanh đi nếu không thiếu gia biết lại có chuyện không hay." mọi người đều đồng thanh nói.
Cô gái này tiến đến chỗ chiếc ghế lay mạnh Đình Đình. Một lúc sau cô tỉnh dậy.
"Trời sáng rồi sao?" Đình Đình nói.
Đặt ly nước xuống bàn, cô gái liền nói.
"Cô sao ngủ ở đây, nếu lúc nãy không phải chúng tôi thấy mà là thiếu gia thì cô tính sao đây?"
"Xin lỗi cô! do tôi ngủ quên."
Cô thở dài lại nói tiếp.
"Thôi vào rửa mặt tỉnh táo còn đi làm việc nữa."
Thế là cả hai người bọn họ mỗi người đi làm một việc, hôm nay Đình Đình được giao nhiệm vụ nấu điểm tâm cho Thẩm Mộ Diễn. Cô cũng chỉ mới tập nấu ăn được mấy ngày nhưng lại nhận chức vụ khó như vậy rồi.
"Tích tắc.......tích tắc" âm thanh của chiếc đồng hồ treo ngoài phòng khách nhẹ nhàng lướt qua không chờ một ai, đồng hồ vừa đếm đúng 7h30 Mộ Diễn đã bước ra khỏi phòng, có lẽ hôm nay anh dậy sớm hơn thường lệ.
Dù thức dậy sớm nhưng anh chàng này vẫn chưa xuống bếp, anh đi thẳng lại phòng thờ vào trong đó một lúc mới đi xuống bếp. Ngồi vào chiếc ghế ở bàn ăn, những đĩa thức ăn đã được dọn ra đầy đủ.
Cầm đũa lên anh ăn thử một món, Mộ Diễn có vẻ nhăn mặt khó chịu thế là anh bỏ qua món đó. Mộ Diễn ăn thử món thứ hai là canh, vừa ăn được một muỗng canh anh đập mạnh tay