Trên đường đi đến công ty Thư Trạch vẫn đang giải thích những điểm bất thường ở anh mà cậu ấy biết được. Thư Trạch nói tiếp "Mộ Diễn, vì hôm nay cà vạt của anh đeo màu sáng nên lúc đó tôi đoán là anh đang có chuyện vui."
Quả nhiên là từ đầu đến giờ, ngay buổi đầu tiên gặp mặt Thư Trạch anh đã thấy được cậu ấy không chỉ làm việc tốt mà còn nhanh nhẹn trong các việc suy đoán như lúc nãy.
Chính vì điều này có ở cậu trợ lý này đáp ứng đủ nhu cầu của anh, vì thế Thư Trạch là người làm việc được với anh lâu dài nhất.
[........]
"Kíttttttt" chiếc xe dừng lại trước cổng của công ty. Mộ Diễn cùng Thư Trạch bước ra khỏi xe tiến vào trong, hai người đi nhanh đến cửa thang máy lại gặp được bạn gái của Thư Trạch đứng gần đó.
Hiểu được họ có điều cần nói với nhau anh cũng không làm phiền gì nhiều, Mộ Diễn nói "đưa tài liệu hôm nay cho tôi."
Thư Trạch nghe thấy liền đưa túi đựng tài liệu hôm nay cho Mộ Diễn. Cầm tài liệu trên tay Mộ Diễn nói "cho cậu nghỉ phép hôm nay đi chơi với người yêu. Mai lại tiếp tục làm việc."
Câu nói vừa dứt cũng là lúc cửa thang máy mở ra "tingg" Thư Trạch chưa kịp nói lời cảm ơn, cửa đã dần kép lại.
Trả lại không gian tại nơi này chỉ còn hai người, Thư Trạch nắm tay bạn gái của mình đi ra ngoài, anh đành phải đi nhờ xe của Mộ Diễn để đưa bạn gái đi ăn.
Chiếc xe rời đi tới một quán ăn quen thuộc mà bạn gái của anh rất thích, nơi đó cũng không quá xa.
Hiện tại bây giờ đã là 8h nếu chạy đến nơi đó cũng vừa đúng 9h30 giờ quán sẽ mở cửa.
[.......]
Sau một lúc cuối cùng anh và cô cũng đến nơi, chỉ lạ một chỗ là hôm nay quán ăn này mở cửa sớm hơn thường ngày.
Cả hai bước vào. Thư Trạch nhanh ý lựa một nơi ở quán có view thật đẹp, vừa ngắm cảnh vừa ngồi ăn sáng.
Anh và cô đi tới dãy số hai bàn 4 trên tầng hai của quán, nơi này đúng theo ý của anh chọn. Ngoài ra cũng khá phù hợp cho các cặp tình nhân đến đây.
Cầm thực đơn trên tay anh chọn toàn những món cô thích gồm nước cam, bánh ngọt, kem và mì ý.
Gọi món xong anh đặt lại thực đơn ngay ngắn trên mặt bàn, ngồi tâm sự với cô trong lúc đợi thức ăn.
20 phút đã trôi qua, đồ ăn đầy trên mặt bàn nơi cả hai ngồi. Thư Trạch chủ động gắp thức ăn cho cô rất nhiều, anh còn lấy từ phần ăn của mình đưa cho cô nhưng cô không hề phản ứng gì cho đến khi đồ ăn bên đĩa của anh đã dần ít đi. Lúc này cô cầm tay anh ngăn lại.
"Anh thôi đi." cô nói
Thư Trạch với vẻ mặt ngơ ngác nhìn cô có chút khó hiểu. Anh bèn hỏi lại "em sao vậy, sáng giờ tại sao cứ luôn khó chịu như vậy?"
"Chia tay đi, em không muốn quen một người vô tâm như anh."
Câu nói vừa dứt cô lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy nhỏ đặt nó lên bàn và rời đi.
Thư Trạch ngồi thẩn thờ vẫn chưa hiểu tại sao cô gái anh quen lại thay đổi nhanh đến như vậy, anh vội kêu vục phụ thanh toán thức ăn dù chưa đụng đũa lấy