Sáng hôm nay mọi người sẽ cùng đi ăn với nhau và bàn kế hoạch đi tham quan mọi thứ ở xung quanh.
Nhân tiện lúc mọi người còn đang chuẩn bị mọi thứ, cô chạy lên tầng mà Mộ Sơ đang ở.
"Cốc...cốc...cốc." nghe tiếng gõ cửa Mộ Sơ vẫn đang mặc áo nhưng anh đoán ngoài cô ra thì không ai lên đây nên nhanh chóng đi đến mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra cô vội bước vào trong, không để mất nhiều thời cô vào thẳng vấn đề chính mà mình muốn nói với anh.
"Chuyện em nói với anh, em muốn trong hôm nay." cô nói.
Anh cũng hơi thắc mắc không phải cô nói 2 ngày nữa sao.
"Anh biết rồi để anh sắp xếp."
Cô vui vẻ gật đầu khi cô định ra ngoài anh liền gọi "Doanh Doanh..."
Nghe tiếng kêu cô quay đầu lại "Chuyện gì sao?"
Mộ Sơ ấp úng không biết có nên nói với cô không "anh...anh muốn hỏi là sau khi xong việc em có ở lại với anh không? à không anh nhằm, sau khi xong việc anh có chuyện muốn nói với em..." anh nói.
Cô cũng không phải con ngốc nên hiểu được điều anh nói và cũng thấy anh rất buồn, thật ra cô khi nhớ lại cũng vân vân không biết làm sao để anh không buồn vì cô đã nợ anh rất nhiều.
Cô thừa biết anh có tình cảm với cô ngay từ lần đầu gặp mặt, cô vội đáp "Em sẽ đến sau khi xong việc...xin lỗi và cảm ơn anh vì mọi thứ."
Anh cũng buồn lắm khi sắp phải trả cô về cho anh trai mình nhưng anh không thể ít kỉ khi chiếm lấy cô trong khi người con gái ấy đã là vợ của anh trai.
Suy nghĩ rất nhiều và giờ anh đã nhận ra được một điều, trước đây anh yêu cô như cách muốn cô chỉ của riêng mình nhưng giờ anh yêu cô theo cách muốn cô hạnh phúc...chỉ cần cô hạnh phúc anh đã cảm thấy vui rồi.
\[...\]
Buổi sáng hôm nay khi đi ăn Thiên Hàn đã nói dối với mọi người để đi giúp cô. Bây giờ chỉ cô và mọi người đi dạo.
Được một lúc sau cô đột nhiên biến mất không dấu vết, bà và Mộ Diễn cùng với Đình Đình chia ra đi tìm cô.
Mộ Diễn đi cùng với Đình Đình đến những nơi lúc sáng đi qua nhưng chẳng thấy cô đâu. Đình Đình vội nói để chấn an anh.
"Anh đừng quá lo lắng chúng ta sẽ tìm được em ấy nhanh thôi."
Mộ Diễn cũng chẳng còn tâm trạng để đáp lại lời nói của cô, anh đã mất Doanh Doanh một lần sẽ không để đến lần thứ hai đâu.
Anh lấy điện thoại gọi cho mẹ mình nhưng điện thoại chỉ đổ chuông, nghi có chuyện chẳng lành anh đành chạy về chỗ lúc đầu.
Điện thoại của bà bị rớt dưới cát và người cũng chẳng thấy đâu "Doanh Doanh và mẹ tại sao lại mất tích một lượt...thật kì lạ." Đình Đình nói.
Bất chợt tính hiệu từ con chíp anh gắn vào điện thoại cô lúc tối phát tính hiệu, anh chạy lại xe và nói "chúng ta đi."
\[...\]
Căn nhà hoang cách đó tầm 4 cây số cô cùng Mộ Sơ để bà ngồi trên ghế và lấy dây trói bà lại.
"Lấy khăn lau mặt cho mẹ anh tỉnh dậy đi." cô nói.
Mộ Sơ lấy khăn ướt lau mặt cho bà sau một lúc bà cũng tỉnh dậy, bà đảo mắt nhìn xung quanh nơi đây mọi cứ ức liền ùa về.
Trong đầu bà cứ văng vẳng tiếng cầu xin của Tuyết Như. Có lần trước khi cô có thai ngày cô đó cũng chỉ mới quen anh bà đã bắt cô đến đây đánh cô, bà ra tay rất mạnh.
Sau lần đó cô cũng tránh né anh một thời gian rồi hai người cũng quay lại.
"Mẹ ơi con xin mẹ...mẹ đừng đánh con nữa...con xin mẹ..."
"Tao không cho phép mày quen con trai tao...sao mày lại dám đến gần đó."
"Mẹ ơi...con đau lắm...mẹ ơi con xin mẹ mà...con xin mẹ...a...a..."
"Hôm nói tao phải đánh cho mày chết..."
Bà bị những lời nói đó làm cho kiếp sợ, bà lẩm bẩm "không...không mày mau đi đi Tuyết Như đừng quay về ám tao nữa...mày chết không phải lỗi của tao là do mày tự chọn thôi."