Bị Triệu Gia Khiêm tra hỏi, Tô Phương Dung chỉ có thể cứng miệng nói: "Tôi sợ làm mất nên để ở nhà rồi" Tuy lí do này hơi gượng nhưng đúng là có thể chặn miệng người khác được.
Phú Quý đảo mắt, cười nói: "Không phải chỉ là một cái nhẫn thôi sao? Triệu Gia Khiêm, nếu cậu muốn nhìn đến mức đó thì bảo Phương Dung ngày mai mang đến là được rồi.
Làm gì mà nghiêm trọng thế? Thế này không ra dáng đàn ông lắm nha" Dù cho Triệu Gia Khiêm muốn hỏi đến cùng thì nghe Phú Quý nói xong cũng chỉ có thể buồn bực ngồi xuống, thỉnh thoảng lại nhìn Tô Phương Dung mấy cái.
Giám đốc Ngôn sợ tổng giám đốc phật ý nên vội bảo: "Không phải muốn đi hát à? Sao không ai hát nữa rồi? Vậy tính tiên đi vê nào."
Ngay lập tức mây cái tay xông ra cướp mic, bầu không khí lại náo nhiệt trở lại.
Tô Phương Dung lặng lẽ thở phào, vô thức đưa tay về giấu bên người.
Tần Lệ Phong hạ tâm mắt nhìn qua, nhìn thấy hết những hành động nhỏ của cô.
Cuối cùng anh đứng dậy, gật đầu chào giám đốc Ngôn: "Tôi còn có việc, mọi người chơi tiếp đi" Không quấy rây các đồng nghiệp, Tân Lệ Phong đi thẳng ra cửa, giám đốc Ngôn nhiệt tình tiên ra đến tận ngoài cửa.
Ra khỏi club, xe Trần Chính Cường đã đợi sẵn ở ngoài rồi, Tân Lệ Phong lên xe, chiếc xe chầm chậm khởi động rồi rời đi.
"Tổng giám đốc Tần, giờ đưa anh về ạ?" Hai ngón tay Tân Lệ Phong day day trán, trả lời qua loa.
Chiếc xe hòa vào dòng xe, ánh sáng rực rỡ từ hàng quán hai bên đường lóe lên, xẹt qua cửa số xe.
Tân Lệ Phong mở mắt, ánh sáng hoa lệ bên ngoài phản chiếu trong đôi mắt anh đẹp khó tả.
Lúc này, đột nhiên anh hỏi: "Tiệm trang sức gần nhất tốt nhất ở đâu?" "Hmm, đến đầu đường kia rẽ vào có một tiệm."
Tân Lệ Phong chậm rãi nhắm mắt lại: "Đưa tôi đến" "Vâng.
Xe dừng trước cửa một