"Không thích à?”
Đột nhiên anh lên tiếng hỏi.
"Hả, không phải không phải."
Tô Phương Dung nhanh chóng phủ nhận, làm sao cô lại không thích một viên kim cương lớn như vậy chứ.
Nếu đây chỉ là dụng cụ chỉ để diễn kịch thì thật sự quá lãng phí rồi.
"Vậy mau đeo vào đi" Bị con ngươi đen nhánh mang theo vẻ trâm tĩnh không chút gợn sóng của Tân Lệ Phong nhìn thẳng vào mắt, tạo thành một loại áp lực vô hình đối với cô.
Có một số người, cho dù người ta có tức giận hay không thì phong thái uy nghiêm cũng không hề suy giảm.
Tô Phương Dung cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay, sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì cuối cùng vẫn lấy nhẫn cẩn thận đeo vào ngón áp út của tay trái.
Có hơi bất ngờ vì chiếc nhẫn này có vừa khít tay cô một cách hoàn hảo, cô nhìn anh đầy nghi hoặc.
Làm sao anh có thể biết chính xác kích thước ngón tay của cô chứ? Anh liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cô một cái, chiếc nhẫn đó không quá câu kỳ nhưng khi được đính thêm viên kim cương thì thật sự đẹp đến loá mắt.
Anh đã đúng, kiểu dáng này rất hợp với cô.
"Không còn gì nữa thì ra ngoài đi" Tần Lệ Phong lại tiếp tục làm việc, giống như không muốn phải lãng phí bất kỳ giây phút nào lên người của cô vậy.
Tô Phương Dung đáp lại một tiếng vừa chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cô quay đầu do dự hỏi: "Cái này...
thật sự sẽ cho tôi sao?" "Ừm" Anh thản nhiên lên tiếng.
"Nếu...
tôi chỉ nói nếu như thôi...
nếu tôi làm mất thì có phải bồi thường không?" Nghe cô nói vậy, Tần Lệ Phong lại ngước mắt lên nhưng không hề có ý định trả lời mà thay vào đó là hỏi ngược lại: "Cô sẽ làm mất nhẫn kết hôn của mình sao?" Tô Phương Dung ngẩn người theo bản năng lắc đầu.
Anh nhướng mày nói: "Vậy còn vấn đề gì không?”
"...
Không còn nữa" Tô Phương Dung ra khỏi phòng với vẻ mặt bồn chồn lo sợ, đưa tay phải che chở cho tay trái cứ như đang đeo một quả bom hẹn giờ, rất sợ sẽ làm mất thứ ở trên tay.
Trở lại văn