Tần Lệ Phong bị động giải thích rõ tình huống với cô giáo.
Anh cũng không nói rõ ràng thân phận của mình, chỉ nói mình là người phụ trách cuộc phỏng vấn trước đó của J.L, muốn nói chuyện riêng với các bạn nhỏ được chọn một chút.
Cô giáo vui vẻ đông ý, dẫn theo những đứa trẻ khác vào phòng học, thi thoảng còn liếc trộm vê phía Tần Lệ Phong vài lân, hai má ửng đỏ.
Tần Lệ Phong và Gia Bảo ngôi ở bôn hoa nhỏ trước cửa.
Gia Bảo thỏa mãn ngôi ăn cốc kem, vừa liếm kem trên miệng vừa nói: “Chú, làm sao chú biết nhà trẻ của cháu ở đây?”
Tần Lệ Phong vừa định mở miệng trả lời, Gia Bảo dường như đã hiểu ra điêu gì đó liền “A”
lên một tiếng: “Cháu biết rồi.
Vì chú là tổng giám đốc”
Cậu bé bày ra dáng vẻ kiểu như “Tổng giám đốc có thể làm được tất cả mọi thứ”
khiến cho Tân Lệ Phong phải bật cười.
Nhưng anh cũng không giải thích gì.
“Cháu thích cô bé đó à?”
Tần Lệ Phong thuận miệng hỏi.
Gia Bảo vừa nghe thấy anh hỏi, ngay lập tức cúi thấp mặt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn hông lên: “Vẫn chưa phải, chỉ là có thể chơi thân với nhau thôi...
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Bắt đầu hẹn hò rôi?”
“Không có đâu”
Gia Bảo mắc cỡ cười: “Cháu muốn quan sát một thời gian đã”
Tần Lệ Phong vốn có hơi bất ngờ, sau đó không nhịn được nữa.
Trên khuôn mặt anh tuấn lúc nào cũng lạnh lùng bây giờ lại bị ý cười vui vẻ bao trùm.
Anh chỉ biết quyết định đến đây gặp cậu bé này là hoàn toàn đúng.
Khi ăn kem, tay và miệng Gia Bảo bị dây ra nên lem luốc, đã thế cậu bé lại không ngừng liếm ngón tay.
Tân Lệ Phong ở bên cạnh nhìn thấy thì nhíu mày, với tính cách cầu toàn của anh, nhìn thấy cảnh tượng này khiến anh có hơi khó chịu.
Anh dẫn cậu bé đi đến nhà vệ sinh, lấy khăn tay của mình ra mở vòi nước thấm ướt, sau đó lại ngồi xổm xuống lau từng chút trên miệng cho cậu bé.
“Tự mình rửa tay được không?”
Anh hỏi.
Gia Bảo gật đầu, đi đến bồn rửa tay thấp hơn, đôi tay nhỏ xíu vặn vòi nước sau đó chà xát.
Sau khi lau khô