Bà cụ Tần ngấng đầu nhìn bọn họ rồi mỉm cười nhưng ánh mắt đã bắt đầu lờ đờ.
“Mẹ”
Tần Bảo Đông nắm lấy bàn tay của bà ấy rồi lo lắng kêu lên: “Mẹ, mẹ nhìn con đây này mẹ ơi”
Tiểu Mỹ Ngọc nghẹn ngào: “Mẹ...
Bảo Lộc sắp trở về rồi..."
Bà cụ Tần thở hắt ra một hơi không nói được gì nữa mà chỉ có thể nhìn các con các cháu bằng ánh mắt lưu luyến, sau đó bà ấy tựa vào gối rồi từ từ buông tay của Tần Lệ Phong và Gia Bảo ra...
“Mẹ...”
Bà cụ Tần đã ra đi nhưng trên môi của bà ấy vẫn còn nở một nụ cười cho thấy bà ấy đã ra đi rất thanh thản.
Đôi vai của Tần Lệ Phong khẽ run lên, anh cảm thấy trong lòng thật trông rỗng đau thương tột độ nhưng anh vẫn cố nén nỗi đau ấy lại để đặt bà cụ Tần nằm ngay ngắn ở trên giường.
Gia Bảo mở to đôi mắt ngây thơ của cậu bé nhìn mọi người.
Mặc dù không ai nói cho cậu bé biết đang xảy ra chuyện gì nhưng khi nhìn thấy biểu hiện bi thương của họ thì Gia Bảo cũng lờ mờ hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Đối với một đứa bé năm tuổi mà nói thì đây là lần đầu tiên cậu bé hiểu được chết là như thế nào.
Không biết bọn họ đã khóc trong bao lâu và đã kêu gào thảm thiết như thế nào nhưng sau khi chấp nhận sự thật là bà cụ Tần đã mất thì Tần Bảo Đông lau nước mắt, ông ta nén bi thương rồi bắt đâu căn dặn quản gia lo liệu mọi chuyện.
Tiêu Mỹ Ngọc khóc rất thương tâm, nhìn qua có vẻ như tình cảm của bà ta với bà cụ Tần rất tốt.
Còn Tần Lệ Phong vẫn không rơi một giọt nước mắt nào, anh chỉ ngồi ở bên giường lặng lẽ nhìn người bà yêu quý của anh mà nhớ lại từng chuyện từng chuyện giữa anh với bà nội kể từ lúc anh bắt đầu nhớ được cho đến bây giờ.
Gia Bảo co người lại vào ngồi trong góc phòng, cậu bé nghe thấy tiếng khóc của mọi người thì theo vô thức liên muốn bịt hai tai lại.
Lúc này cậu bé nhìn thấy trong tay mình có một vật gì đó liên nhìn chằm chăm vào rồi nhớ lại lúc nấy chính bà cụ Tần đã đưa cho cậu bé nên tò mò muốn biết bên trong có gì.
Vì thế Gia Bảo lặng lẽ mở cái túi ra xem thì thấy bên trong có một vật gì đó nhỏ bé, Gia Bảo đổ ra lòng bàn tay thì phát hiện đó là một viên đá màu trắng trong suốt như pha lê.
Khi cậu bé soi viên đá đó dưới ánh đèn thì thấy nó sáng lấp lánh.
Gia Bảo trợn tròn mắt nhìn, thật là một hòn đá đẹp quá đi.
Cậu bé nghĩ nếu tặng hòn đá này cho Phi Diệp thì chắc chắn cô