Chân trái của cô ta bị một viên đá cắt trúng thành một đường rất sâu, từ cổ chân lên đến cẳng chân.
Cô ta đáng thương ngẩng đầu nhìn người đàn ông, "Dạ tổng, đau quá, em không dám động." Váy trên người cô ta đã bị rách tả tơi, dính trên cơ thể mà không thể che đậy được.
Mắt Dạ Đình Sâm chợt hơi lóe, liền cởi áo khoác khoác lên người cô ta rồi xoay người cõng cô ta trên lưng.
Kha Nhã được sủng mà lấy là kinh ngạc, sau đó, cô ta ôm lấy cổ người đàn ông bằng cả hai tay.
Có lẽ hành động hy sinh quên mình của cô ta thật sự đã làm người đàn ông này cảm động, để rồi bây giờ thái độ của y đã thay đổi đáng kể.
Trước kia, y sẽ không kiên nhẫn trả lời câu hỏi của mình, ngay cả việc tiếp xúc cơ thể, cô ta cũng không dám mơ tưởng.
Cô ta nằm trên vai người đàn ông, còn trong đôi mắt lại có tia sáng đắc ý xẹt qua.
Đi bộ từ bãi cát dài tới khu rừng, còn chưa vào bên trong thì cũng đã qua nửa ngày, trên trán của ba người bọn họ đã nhễ nhại mồ hôi cả rồi.
Dạ Đình Sâm tìm một cái hang động, đặt người phụ nữ trên lưng xuống, rồi bảo hai người họ ngồi yên ở đây còn y thì đi xung quanh xem có tìm được cái gì ăn không.
Chờ người đàn ông đi xa, Kha Nhã lập tức che miệng cười khẽ ý muốn khiêu khích, "Coi bộ, cô đã bị vứt bỏ."
Thanh Nhược chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn lấy cô ta, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn phong cảnh bên ngoài cửa hang, "Câm miệng, tôi không muốn nghe cô lảm nhảm."
"Lòng tự trọng của cô đúng là cao thật, không phải chỉ là bị bỏ rơi thôi..." Cô ta còn chưa nói dứt lời đã nhìn thấy người phụ nữ ở phía đối diện đứng dậy đi về hướng mình, "Cô muốn làm gì hả!?"
"Tôi có một lời muốn nói với cô." Thanh Nhược bóp lấy cổ của cô ta với vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, "Chỉ có người phụ nữ rỗng tuếch như cô mới có thể cả ngày chú ý tới đàn ông, tôi bảo cô câm đi vì không nghĩ muốn nghe thấy giọng của cô, không ấy tôi lại nhịn không được mà muốn giết người đấy."
Cô dùng thêm sức ở tay, cô ta bị bóp đến khó thở, "Trước kia cô đã làm gì tôi, thì mỗi một thứ tôi đều không có quên đâu!"
Chẳng những không quên, thậm chí còn khắc sâu vào tận xương tủy, chỉ chờ tìm được cơ hội sẽ trả lại tất cả cho cô ta!
Cô nhẹ buông tay ra, đẩy cô ta ra, "Hiện tại chúng ta đều muốn sống sót, cho nên tôi cảnh cáo cô, đừng có chọc giận tôi."
"Khụ khụ..." Kha Nhã lấy tay che cổ lại và thở hổn hển, "Cô,