"Bất quá là tôi không muốn cho cô ta tốt quá mà thôi, như vậy mà anh đã đau lòng thay cô ta rồi à?" Trong mắt cô lóe lên tia sáng có chút ẩm ướt, "Không chỉ là bây giờ, mà cả trong tương lai tôi cũng sẽ tìm cơ hội, tôi nhất định sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô ta đâu!"
Câu cuối cùng giống như một lời nguyền rủa, lại giống như một lời hứa hẹn cần thiết phải hoàn thành.
Dạ Đình Sâm nhíu mày, dùng sức gắt gao nắm lấy bả vai của cô, "Sao lúc nào em cũng không chịu hiểu hả, anh không phải che chở cô ta, anh chỉ là không muốn để em chịu tổn thương mà thôi!"
"Không muốn để tôi bị thương sao?" Cô như nghe được một chuyện buồn cười nhất thế gian mà trợn to hai mắt lên, "Từ trước cho tới bây giờ, anh nghĩ thử xem, chỗ nào của tôi không bị thương chứ?"
"Không phải..." Khi y nghĩ đến những thứ đã từng thì đôi mắt bỗng chuyển động hoảng loạn.
"Như thế nào, dám làm mà không dám thừa nhận sao?" Thanh Nhược tự nhiên nhìn y, trên mặt mang theo nụ cười lạnh, "Anh vĩnh viễn đều là như vậy, bốn năm rồi, không có một chút thay đổi nào!"
"Anh chỉ tin tưởng vào những thứ anh tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, tại sao anh không đi điều tra? Tại sao anh không tìm kiếm sự thật? Một mực phải trách tôi!"
Mặc kệ là Nhan Chỉ Yên hay là Kha Nhã, người anh lựa chọn đầu tiên sẽ vĩnh viễn không phải là tôi.
Cô nhắm mắt lại, cố nén sự chua xót trong mắt xuống.
"Buông tôi ra." Giọng nói của cô rất nhẹ, cảm giác như gió thoảng qua, khiến trong lòng sinh ra sợ hãi.
"Anh không trách em." Tim Dạ Đình Sâm đập hỗn loạn, trên mặt ngoài ý muốn mà căng thẳng, "Là anh sai, tha thứ cho anh đi."
Trên mặt y là vẻ mặt đang tìm kiếm sự tha thứ không giống như là giả bộ, trừ bỏ một tia hoang mang, y đúng là hoàn toàn nhận ra sự sai lầm và hối hận của mình.
"Anh chỉ muốn làm bản thân an tâm thôi." Thanh Nhược cắn môi dưới, sự lạnh lùng trong mắt không có phai nhạt, "Tôi sẽ không tha thứ cho anh, không bao giờ tha thứ cho anh."
Cô tiến lại gần bên tai của y, cười như tiếng quỷ ám mà thầm thì, "Trừ phi anh chết."
Dạ Đình Sâm không dám tin nhìn cô, nỗi đau trong mắt y phơi bày thật sinh động.
"Em hận anh tới như vậy sao?"
Thanh Nhược cười lạnh một tiếng, quay đầu đi không muốn nhìn y nữa.
Từ trước tới bây giờ, y đã nhiều lần thể hiện sự yếu đuối, nhưng người phụ nữ này tới một lần cũng không coi trọng, thậm chí ánh mắt còn tràn đầy vẻ trào phúng.
Từ trước tới nay y chưa bao giờ để bụng tới người phụ nữ nào như vậy, cảm giác vừa yêu vừa hận ấy xé nát trái tim của y, khiến cả người đau đớn, nơi nơi đều chảy máu.
Y dùng một tay bế người phụ nữ trước mặt lên, để cô dựa vào trên bức tường đá, một tay ở dưới đỡ lấy người cô, tay còn lại lót ở phía sau đầu cô.
"Cho dù em có hận anh