Thai nhi ba tháng, nằm ở trong bụng dưới hình như có thể cảm nhận được mà nhấp nhô kháng nghị, bởi vì Nhan Thanh Nhược thiếu dinh dưỡng, tâm trạng lại thất thường, cho nên cái bụng vẫn còn bằng phẳng, đến nổi không cảm giác được sự tồn tại của thai nhi.
Cô chưa bao giờ quan tâm đến chính mình, không quan tâm đến cơ thể của mình, biết rõ thiếu một quả thận, trong khoảng thời gian ngắn mang thai sẽ còn ảnh hưởng tới sức khỏe, nhưng vẫn cố chấp giữ lại đứa bé này.
Cho dù ba ba của bé mắng bé là con hoang, dù cho chưa có người thừa nhận qua, Nhan Thanh Nhược vẫn liều chính mạng sống của mình, cũng muốn giữ lại đứa bé, chỉ vì nó là cốt nhục của Dạ Đình Sâm.
Đây là sợi dây ràng buộc huyết thống duy nhất giữa cô cùng Dạ Đình Sâm.
Cuộc giải phẫu trôi qua 3 tiếng rưỡi, đứa bé đã bị lấy ra, họ lại phải giữ lại mạng sống của Nhan Thanh Nhược, vì thế mà các bác đổ mồ hôi lạnh liên tục, mọi người đều cố gắng hết sức mình.
Cảnh Trường Bách thoát khỏi bảo tiêu, vẫn luôn cố thủ ở ngoài cửa.
Giãi phẫu kết thúc, Cảnh Trường Bách thỉnh cầu các bác sĩ lưu lại nhau thai, để đứa bé chưa thành hình ở lại bên người mẹ nó, chờ cô ấy tỉnh lại.
Nhan Thanh Nhược giống như bước một bước vào chốn địa ngục, lại đạp một bước quay lại nhân gian.
Một khắc mở mắt ra này, toàn bộ thế giới tựa hồ cũng là màu đen trắng.
Ngoài cửa chim chóc ríu rít kêu, cô đã hôn mê qua hai ngày một đêm.
"Em tỉnh rồi." Cảnh Trường Bách mắt đày tơ máu, trên mặt tiều tụy băng bó vải trắng.
Nhan Thanh Nhược một đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được, Cảnh Trường Bách liền đỡ cô lên, để cô ngồi dựa vào đầu giường.
Trên mặt bàn bên phải, trên chiếc khay bằng sắt được che bởi một tấm vải trắng nhuộm vết máu, phía dưới nhấp nhô.
Nhan Thanh Nhược tựa hồ biết thứ đó là cái gì, ước chừng năm giây sau, cổ họng liền phát ra một tiếng "khụ", ho ra một bụm máu.
Nhan Thanh Nhược không quan tâm, đầy Cảnh Trường Bách ra, bê lên chiếc khay, "Đứa bé, là con của tôi, phải không?"
Đôi mắt cô đau nhức đến không mở ra được, cố gắng nhìn nhìn vũng máu trên khay, "Là lỗi của mẹ, đều do mẹ vô dụng! Thực xin lỗi thực xin lỗi! Mẹ không thể đưa con tới với thế giới này."
Tinh thần của cô rất rối loạn, điên cuồng xin lỗi, ôm chiếc khay sống chết không buông tay, Cảnh Trường Bách bị cú sốc điên cuồng của cô làm chấn động, lại vì cô mà đau lòng.
Anh cần lấy áo khoác choàng lên người cho cô, muốn ôm cô vào lòng, lại do dự, không dám xuống tay.
"Không phải lỗi của em, Thanh Nhược, em không nên tự trách chính mình, anh cũng, anh cũng không thể giúp được em, nên em mắng anh đi, đánh anh, anh sẽ không ngăn cản..." Anh cau