Nhan Thanh Nhược cố gắng vặn cổ tự mình nhìn mình, Nhan Chỉ Yên lại cười thêm vui sướng, "Vốn dĩ nó có cơ hội được sinh ra trên đời này, ăn được thức ăn ngon, hít thở không khí mới mẻ, à, không đúng... hình như nó cũng coi như thấy được mặt trời rồi."
Nhan Chỉ Yên đặt ngón tay lên bờ môi đỏ mộng của mình, "Chỉ là không biết lúc kéo ra, nó đã chết hay vẫn còn sống?"
Nhan Thanh Nhược kéo nhẹ môi, ánh mắt lạnh băng nhìn ả.
"Sao nào? Cô giống như muốn mắng tôi cút đi nhỉ." Nhan Chỉ Yên cười đến run rẩy cả người, "Cô không biết gần đây Dạ Đình Sâm sủng ái tôi thế nào đâu, nếu anh ấy nghe được cô mắng tôi, thì sẽ xét rách miệng cô ra đó."
"Anh ấy coi tôi như bảo bối, ai cũng không được chạm vào."
Ánh mắt ngả ngớn của ả nhìn về phía Nhan Thanh Nhược, trong đó đều là sự khiêu khích.
Cả người Nhan Thanh Nhược hoàn toàn không còn sức lực, nhưng không nhịn được mắng, "Cô không biết xấu hổ!"
Cô cắn chặt răng, để móng tay đâm vào lòng bàn tay, rốt cuộc chống người ngồi dậy, cầm lấy cái ly ném vào Nhan Chỉ Yên.
Cô gần như dùng hết toàn lực, nhưng cái ly chỉ bay một vòng cung nhỏ, căn bản không chạm tới được quần áo trên người ả.
"Nhan Thanh Nhược, cô chết cũng không chịu hối cãi!"
Dạ Đình Sâm bỗng nhiên xuất hiện, bảo vệ Nhan Chỉ Yên, xoay người để chuyển ả sang một hướng an toàn.
Cái ly thủy tinh mong manh dễ vỡ nện xuống mặt đất, không tạo thành vết tích gì trên đất.
Cái ly đáng thương quay cuồng trên mặt đất, va vào dưới chân Dạ Đình Sâm.
Y nhìn cũng không nhìn, lạnh lùng dẫm lên cái ly, trong lòng ôm Nhan Chỉ Yên.
"Sâm, đừng tức giận, không tốt cho bản thân đâu."
"Ý định ban đầu của em là muốn tới cầu xin chị tha thứ cho mình, nhưng chị ấy vừa mất đứa bé, nên sẽ có chút xúc động dễ giận..."
"Vừa rồi em không có làm sai, tìm cô ta xin tha thứ cái gì hả?" Dạ Đình Sâm nhíu mi, trước mắt lạnh lùng đi.
Người phụ nữ đáng chết ở trên giường này không biết lắp sai cọng dây thần kinh nào mà không lấy một con mắt nhìn tới y.
"Không bằng em rời đi trước, có lẽ em thật sự đã làm sai chuyện gì rồi mới khiến chị ấy không muốn nhìn thấy em." Ả đỡ trán suy yếu nói.
"Không được đi, em không sai!" Dạ Đình Sâm một mực cầm lấy cánh tay ả, quay đầu nhìn về phía Nhan Thanh Nhược, "Cô, mau xin lỗi cho tôi!"
Nhan Thanh Nhược chậm rãi nhìn về phía y, khóe miệng kéo lên, "Anh nói cái gì?"
"Quỳ xuống xin lỗi, cô nghe không hiểu? Cô vừa rồi cầm lý ném vào em gái mình."
Vốn y không muốn làm khó cô nhưng nhìn đến gương mặt cao ngạo châm chọc ấy, trong lòng không khỏi giận dữ.
"Dạ Đình Sâm..." Nhan Thanh Nhược hình như muốn nói cái gì đó, lại nhìn y nắm tay Nhan Chỉ Yên, cô lại từ bỏ.