Cô bé can đảm ngồi vào bên cạnh người đàn ông, thấy y không có phản ứng gì mới an tâm đưa tay sờ bụng nhỏ của mình, "Dì nhỏ ơi, con đói bụng."
Màu trời bên ngoài đã tối, cũng tới giờ ăn cơm tối rồi.
"Cánh tay của em đang bị thương, để anh làm." Người đàn ông đứng dậy, trên người mặc áo sơ mi màu đen lộ ra khí chất thần bí và khí thế cường đại.
Thanh Nhược rũ tay phải xuống, tỏ vẻ nghi ngờ tới việc y xung phong nhận làm, "Anh có thể nấu ăn à?"
"Thử xem." Người đàn nhẹ nhàng câu môi lên, không nói gì nữa, liền đi vòng qua người cô hướng vào phòng bếp.
Nhưng cô mới dọn qua chiều nay nên trong phòng bếp vẫn rỗng tuếch, chưa sắm sửa gì cả.
Vì thế, hai mươi phút sau, Thạch Lộ đã xách theo đống đồ vật xuất hiện ở trước cửa phòng.
Dựa theo phân phó của thiếu gia, anh ta mua đồ ăn rất đa dạng, suýt nữa dùng hai tay cũng không cầm hết được.
Trước khi rời đi, anh ta nhìn Thanh Nhược, muốn nói rồi lại thôi, trông vẻ mặt rất kỳ quái.
Cuối cùng, anh ta vẫn không nói gì và xoay người rời đi, để lại bóng dáng có chút buồn và oán giận.
Vốn là thiếu gia nói muốn thưởng cho anh ta một căn phòng, nhưng bởi vì thiếu phu nhân ở chỗ này thế là nó đã bị thiếu gia chiếm đoạt trước.
Phần thưởng của anh ta cứ vậy mà đẩy đến lần sau, đến cái dạng gì cũng chưa nhìn được, nói sắc đẹp sai (khiến) người, một chút cũng không sai.
Trong phòng bếp, người đàn ông mặc tạp dề màu hồng, khí phách hiên ngang khiến người ta nhìn mà băn khoăn không biết nên cười hay là nên bày ra biểu tình gì khác đây.
Thẳng cho đến khi người đàn ông đem mâm đồ ăn dọn ra bàn, Thanh Nhược nhìn y, hơi nhăn mặt lại.
Mâm gồm ba món ăn, thịt heo xào cay, khoai tây chiên chua cay, trứng chiên hành lá.
Tay nhỏ của Cảnh Vận nắm lấy chiếc thìa, mút trứng gà lên cắn một miếng.
Thanh Nhược nhìn sang cô bé một cái, do dự một lát mới kẹp miếng khoai tây đưa lên cắn một ngụm.
Thế mà hương vị của nó lại ngon một cách đáng ngạc nhiên, mỗi món ăn đều có những đặc sắc riêng.
Đôi mắt đen của y nhìn chằm chằm vào cô, môi mỏng mím nhẹ, "Thế nào?"
Một người đàn ông làm việc quyết đoán, không bao giờ để người khác nghi ngờ mình thế mà lúc này, khi đối mặt với mâm đồ ăn nhỏ lại có chút thấp thỏm.
"Muốn biết thì anh tự nếm thử đi."
Cô dùng tay trái cầm đũa thực sự rất bất tiện nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Dạ Đình Sâm liền cướp lấy đôi đũa và cầm bát lên, "Anh đút em ăn."
"Không cần, tôi có thể tự mình ăn."
Cô duỗi tay ra muốn lấy về nhưng bị người đàn ông lưu loát tránh thoát.
Y gắp lên một miếng thịt, đưa tới bên miệng cô, "Là anh muốn đút cho em ăn."
Một người duỗi tay tới, một người ngậm chặt miệng.