Sáng sớm hôm sau, Thanh Nhược rời giường, nhìn chính mình, thấy dưới thân sạch sẽ.
Cô cũng không quan tâm, liền đem quần áo bẩn thả vào máy giặt.
Qua nửa giờ, cô cầm lấy quần áo đã xấy khô bước ra ban công chuẩn bị phơi lên.
Thật không may, một trận gió thổi qua, mang theo thứ gì đó ở nhà bên cạnh thổi đến rớt trên vai cô.
Thanh Nhược lấy nó xuống và nhìn, ngay sau đó mặt cô lập tức đỏ bừng lên vì tức giận.
Cô ném đồ vật trong tay xuống đất, thở hồng hộc một hồi mới dừng lại.
Vì ở bên cạnh chính là nơi Dạ Đình Sâm sống, người đàn ông chết tiệt đó!
Đầu óc cô sắp hôn mê mất rồi, lại nghe thấy tiếng chuông cửa reo lên.
Cô nhanh chóng chạy ra mở cửa, quả nhiên là người đàn ông cô vừa mắng ở trong lòng.
Y mặc một bộ quần ở nhà có màu sắc tươi sáng, đầu tóc hơi rối, "Quần lót của anh rơi sang nhà em."
Vẻ mặt của y trông đứng đắn lắm, không hề có chút xấu hổ nào.
Thanh Nhược đứng trước cửa, chắn lại thân hình cao lớn của y, "Làm sao anh biết? Tôi thấy chính anh cố ý ném qua đây thì có!"
"Anh không phải loại người như thế." Trên mặt y mang theo vẻ vô tội, "Nếu em thật sự nhớ anh đến như vậy, làm anh có chút ớn lạnh thật."
"Nhớ anh?" Không phải tôi nhớ anh mà là anh rất không biết xấu hổ.
Cô còn chưa nói ra lời muốn nói, thì mắt của y đã đột nhiên sáng ngời lên, "Tối hôm qua anh nằm mơ thấy em, không biết đó là do em nhớ anh hay là anh nhớ em."
Thanh Nhược mơ hồ cảm thấy y sẽ tiếp tục mặt dày nói ra những câu như thế nữa, quả nhiên, người ấy tiếp lời.
"Xem ra, chúng ta đã nhớ nhung về nhau, khẳng định em cũng mơ thấy anh."
Người phụ nữ đứng trước cửa với vẻ mặt không cảm xúc.
Cô tự cho rằng mình đã từng chung sống ba tháng với người đàn ông này, thậm chí còn mang đứa con của y thì đã hiểu rõ về y rồi.
Nhưng mà không ngờ được, hành vi mấy mấy ngày nay của người đàn ông này làm cô lại biết thêm không ít, đồng thời cũng lật đổ hết tất cả hiểu biết trước đó về y.
Cô nhích người sang một bên, vẻ mặt chịu đựng nói, "Nhanh đi lấy đồ của anh về, mau lên!"
"Nó không phải đồ vật, nó là quần lót của anh." Người đàn ông đứng ở cửa, vẫn không động đậy, "Anh nghĩ em hẳn là đã thấy màu sắc của nó rồi."
Thanh Nhược nắm chặt tay thành quyền, hít sâu một hơi, "Thế anh có muốn lấy không? Không lấy thì tôi ném!"
"Lấy." Đôi mắt đẹp của y khẽ nheo lại, tựa như đang hoài niệm điều gì đó, "Ngày hôm qua, anh mặc nó tới gặp em, còn vì em mà nấu cơm, rồi cùng em