"Các người đang gì vậy?" Giọng nói vô cảm của người đàn ông vang lên phía sau lưng họ, Cảnh Trường Bách cùng Nhan Thanh Nhược hốt hoảng, vội vàng xoay người lại.
Ánh mắt Dạ Đình Sâm nhìn vào rương hành lý của cô, tròng mắt hơi co rút lại, "Cô muốn rời khỏi?"
Vẻ mặt của y chìm trong ánh đèn mờ nhạt, thấy không rõ cảm xúc, "Khi tôi tiến vào còn cho là gặp phải trộm, thì ra lại đôi gian phu dâm phụ muốn thừa cơ hội mượn bóng đêm để trốn đi!"
Dạ Đình Sâm giận quá thành cười, lửa giận trong lòng y đã thiêu đốt toàn bộ lý trí, y tiến về phía trước một bước, tiếng bước chân đặc biệt lãnh khốc, "Cô muốn đi nơi nào?"
"Hoặc nói là, người đàn ông láo xược muốn đưa người đàn bà không biết liêm sỉ bỏ chạy tới nơi nào?"
Giọng y nói trông có vẻ rất nhẹ, vẻ mặt đó cười như không cười, dường như bóng đêm cũng đang làm nền cho y, khiến bóng đêm sau lưng y tạo thành một vực thẳm tối tăm.
Nhan Thanh Nhược trong lòng thoáng run lên một cái, lại cố gắng trấn định lại cơ thể mình, "Không cần anh quản."
Cô cầm lấy rương hành lý, tiến đến bên cạnh Cảnh Trường Bách.
Nếu trước một giây đó Dạ Đình Sâm còn kìm hãm được cơn giận thì một giây tiếp theo lý trí của y giống như bị kéo căng đến cực điểm, "Ba~~~" một tiếng liền đứt lìa.
Hai người cứ thế kề sát vào nhau ở cùng một chỗ, mối quan hệ thân mật giống như được trời đất tạo nên.
Y cười lạnh một tiếng, đi nhanh về phía trước bắt lấy bả vai của Nhan Thanh Nhược, dùng một tay nhất cô ấy lên bả vai mình.
"Dạ Đình Sâm, mau buông cô ấy ra!" Cảnh Trường Bách vội vàng bắt lấy cánh tay của Nhan Thanh Nhược, lại bị người đàn ông hất văng.
"Không biết tự lượng sức." Dạ Đình Sâm đá mắt châm chọc, khiêng Nhan Thanh Nhược đi vào phòng bên cạnh, "Cùm cụp" một tiếng đem cửa khoá lại.
Y quăng mạnh cô gái lên trên giường.
Nhan Thanh Nhược bị đau đến đổ mồ hôi lạnh đầy mặt, vì cẳng chân bị thương còn được băng bó cứng còng đặt trên giường cho nên cô không dám lộn xộn.
Dạ Đình Sâm từ trên cao nhìn xuống người cô, con ngươi đen nhánh loé lên tia khát máu, những ngón tay thon ấy cởi bỏ từng cúc áo trên người mình đi.
"Nếu cô thèm khát đàn ông thì tôi cho cô tội nguyện."
Y ném áo sơ mi sang, khom ngưng cúi đầu xuống, "Cô làm tất cả mọi thứ, không chừa mặt mũi nào cho tôi, cô đúng là người vợ tốt của tôi."
Nhan Thanh Nhược bị đau không cách nào hô hấp được, liền giãy giụa muốn đẩy lồng ngực của người đàn ông ra, "Tránh ra, không muốn, tôi không muốn."
"Không muốn?" Dạ Đình Sâm gợi lên một nụ cười xấu xa, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, "Cô đã không có quyền được lựa chọn."
"Dám đen người đàn ông khác về nhà, thì bây giờ tôi sẽ cho cô biết, ai mới là chồng thật sự của cô!"
Dạ Đình Sâm bóp chặt lấy má cô bức cô mở miệng.