Cho đến khi Nhan Thanh Nhược hôn mê, Dạ Đình Sâm mới rút ra khỏi.
Y mặc xong quần áo, cũng không thèm nhìn tới người phụ nữ xơ xác trên giường.
Vừa mở cửa ra đã bị Cảnh Trường Bách đánh một quyền, nhưng y nhẹ nhàng né tránh được.
"Dạ Đình Sâm, mày có biết cô ấy vừa sinh non không, mày còn đáng gãy chân cô ấy, sao mày tàn nhẫn quá vậy! Mày còn xứng làm người chăng!"
"Có liên quan gì tới mày? Bác sĩ Cảnh, mày quan tâm quá mức tới vợ tao rồi, còn nói hai người không có gian tình?"
"Dạ Đình Sâm, tao không muốn nói nhiều lời với mày, dù có nói gì mày thì không tin!"
Cảnh Trường Bách lách qua người y nhưng bị y ngăn cản lại.
"Mày cứ thế muốn cô ta nhỉ, cho dù là tao chán ghét vứt bỏ, là đồ tao chơi qua còn dư lại cũng không ngại?"
"Dạ Đình Sâm!" Cảnh Trường Bách giận dữ, hận không thể xé nát miệng của y, "Cách làm người của mày thật làm tao mở mang tầm mắt."
Hai người đàn ông lớn xác xô xát, mãi cho đến khi trong phòng truyền tới giọng nói yếu ớt, "Dẫn tôi đi... dẫn tôi đi..."
Giọng Nhan Thanh Nhược khàn khàn đánh vào lòng Cảnh Trường Bách, làm anh đau lòng hận không thể xé rách lòng.
Anh một phen đẩy Dạ Đình Sâm ra, bước chân tới trước mặt Nhan Thanh Nhược.
Anh căn bản không dám nhìn bộ dáng thê thảm của Nhan Thanh Nhược, nhắm hai mắt dùng khăn trải giường bao lấy cơ thể phong phanh của cô rồi ôm vào trong ngực.
Có một câu anh nói không sai, Dạ Đình Sâm đúng là không bằng cầm thú.
Anh ôm Nhan Thanh Nhược rời đi, Dạ Đình Sâm ở phía sau lưng cười trào phúng, "Mày quả thực không ngại, muốn đem cô ta nhặt về dùng."
Cảnh Trường Bách một chữ cũng không muốn đáp lại với y, Nhan Thanh Nhược càng co rút trong ngực anh, toàn bộ quá trình đều không nhìn lấy y một cái.
Hai bóng người ngày càng xa dần, Dạ Đình Sâm ở phía sau nhìn theo, mặt dần dần lạnh lại.
"Sâm," Nhan Chỉ Yên sợ hãi lên tiếng, "Anh cùng chị ấy..."
Dạ Đình Sâm xoay người lại, thay đổi thành gương mặt tươi cười, "Muộn rồi sao em còn qua đây?" Y không hề đề cập tới chuyện vừa phát sinh.
Nhan Chỉ Yên cắn răng, thông minh nhảy qua chủ đề khác, "Em nhớ anh, Sâm, em gọi điện thoại cho anh mà anh không tiếp."
Ả mềm mại dựa vào ngực y, ngẩng đầu dùng ánh mắt đáng thương yếu đuối nhìn.
"Là anh sai." Dạ Đình Sâm ôn nhu nói, "Em muốn bồi thường cái gì?"
"Muốn anh nha~~~~" Nhan Chỉ Yên dùng ngón tay vẽ một vòng trên ngực y, nháy mắt quyến rũ, có ý gì không cần nói cũng biết.
Dạ Đình Sâm thoáng dừng một chút rồi bế ả lên, "Được, anh đáp ứng với em."
Y ôm cô vào một phòng khác, dịu dàng đặt cô ở trên giường.
Nhan Chỉ Yên trên mặt ngượng