Nhan Chỉ Yên là con gái của vợ chính, còn Nhan Thanh Nhược, trên danh nghĩa là đại tiểu thư, thực tế là con gái bất hợp pháp không thể công bố với thiên hạ.
Mẹ Nhan Thanh Nhược đánh bạc thành thói, thích rượu như mạng sống, cho nên Nhan Chỉ Yên, cô công chúa này lớn lên luôn xem thường Nhan Thanh Nhược.
Cho dù Nhan Thanh Nhược thông minh xinh đẹp, từ nhỏ lớn lên cùng ả nhưng có xuất thân thấp hèn và một người mẹ dơ bẩn, cho nên Nhan Chỉ Yên không cho phép!
Ả không cho phép những thứ thuộc về chính mình bị Nhan Thanh Nhược cướp đi!
Cảnh Trường Bách lái xe đưa Nhan Thanh Nhược về nhà của mình.
Lúc ôm cô lên lầu, cô ở trong ngực anh hơi thở đã thoi thóp, không rên một tiếng, Cảnh Trường Bách cho rằng cô đã không kiên trì được nữa rồi.
Tay anh run lên, gian nan mở ra cánh cửa, vọt vào phòng đặt cô lên giường.
Vẫn ổn, Nhan Thanh Nhược vẫn mở to đôi mắt.
Phía sau lưng Cảnh Trường Bách đổ đầy mồ hôi lạnh, anh rót một ly nước đưa tới trước mặt Nhan Thanh Nhược, "Thanh Nhược, em có khỏe không?"
Cuống họng cô khô rát, bụng đau như thể có vật gì bị lấy ra mất.
Cô đã không còn đứa con, đã không còn sự tôn nghiêm, cái gì đều không còn nữa, cô chỉ muốn rời đi nhưng tên ác ma đó lại không chịu buông tha cho cô!
Nếu có thể quay lại lúc trước, cô hy vọng từ đầu đến cuối chưa từng gặp qua Dạ Đình Sâm.
Ba chữ Dạ Đình Sâm này, chỉ nghĩ thôi, cũng khiến não "ong ong" lên phát đau, như thể thân thể theo bản năng đã bài xích.
Cô vốn cho rằng yêu không cần hồi đáp nhưng mà khi dùng tâm yêu một người lại đổi lấy chính là cái gì đây?
Là dâm phụ, ghê tởm, giày rách, mặt dày vô liêm sỉ.
Cô vừa đau vừa sợ, chỉ hy vọng trốn vào phần cuối cùng của vực thẳm thế giới, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.
"Trường Bách, tôi muốn tắm rửa."
Cô quay đầu chậm rãi, lộ ra một nụ cười nhẹ, "Cảm ơn anh."
Lâu như vậy rồi, Cảnh Trường Bách mới thấy cô cười lại.
Nụ cười bình thản, ánh mắt an bình.
Giống như chưa hề có chuyện gì phát sinh, hết thảy mọi thứ đều đã kết thúc.
Trong lòng Cảnh Trường Bách tổng cảm giác sợ hãi như thể sắp có chuyện gì sắp xảy ra, "Được, em uống ly nước này đã, trong mỗi phòng đều có phòng tắm riêng, anh đi ra ngoài mua thuốc, em đợi anh chút."
Nhan Thanh Nhược gật đầu cười, Cảnh Trường Bách đứng dậy, không yên tâm nhìn cô một cái nữa rồi mới rời đi.
Nhan Thanh Nhược chậm rãi đứng dậy, kéo theo chân trái không di chuyển được, một bước nhảy một bước dừng, đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn con dao gọt trái cây trên bàn trà.
Cô gian nan mà nhảy qua, là mỗi một lần, bụng dưới của cô như muốn vỡ ra, chờ tới