"Oh, thật đáng tiếc." Thụy Khắc thấp giọng thở dài, rồi lại phục hồi vui vẻ ngẩng đầu lên, "Con của em rất xinh, anh nguyện ý chờ em."
Thanh Nhược lúng túng nghiêng đầu nghi ngờ nói, "Gì hả?"
"Em nghe không hiểu sao?" Thụy Khắc tròn mắt kinh ngạc.
"Im đi!" Bella một bên kéo mạnh mũ xuống, "Mấy người thật ồn ào."
Bé Cảnh Vận liền hoảng sợ, cô thấy thế vội vàng ôm lấy nó, "Sorry, chúng tôi không nói nữa, cô ngủ tiếp đi."
"Mấy người đánh thức tôi rồi còn ngủ được à!" Bella trợn mắt trắng, "Chúng ta tới đây để tham gia thi đấu, chứ không phải cho con đi du ngoạn, thế mà còn tùy tiện dẫn theo con cái!"
"Được rồi, Bella, lát nữa chúng ta đi ăn món ngon vậy." Thụy Khắc cười xoa dịu.
Ngồi ở bên tay trái, Liz người dành được vị trí số 2 nói nhỏ, "Đại tiểu thư tính khí thế đó, không cần để ý tới cô ta làm gì."
Thụy Khắc ngồi trở lại cũng nhỏ giọng nói, "Ngải Duy, con gái của em rất giống một tiểu công chúa, hai người đều xinh đẹp như nhau!"
Bé Cảnh Vận thật sự đẹp như một cô công chúa nhỏ, Thanh Nhược cười tủm tỉm, Bella ở bên cạnh dùng chân đạp một cái khiến tất cả mọi người đều im bặt đi.
Loading...
Tại khách sạn quốc tế Hải Duyệt, lần thi đấu này hơn phân nửa số người đều ở đây.
Thanh Nhược kéo theo bé Cảnh Vận tới phòng đã đặt trước.
Căn phòng trắng tinh và sang trọng, Thanh Nhược và Cảnh Vận chưa từng thấy phong cách thiết kế của quốc gia này bao giờ, nhất thời liền há to miệng ngạc nhiên một lúc.
"Đẹp quá đi, cái giường này cũng rất lớn nữa!"
Cảnh Vận nhảy nằm lên giường, chiếc giường rất đàn hồi khiến cơ thể tâng lên hạ xuống mấy lần.
Thanh Nhược nhịn không được cũng nằm lên giường, bật lên mấy cái.
"Mềm quá đi, thật thoải mái!"
"Dì nhỏ, con muốn ra ngoài xem một chút."
Bé Cảnh Vận chưa bao giờ nhìn qua cái khách sạn nào lớn như vậy, cũng chưa từng thấy phong cảnh đặc biệt như thế.
"Gọi là mẹ." Thanh Nhược ghi nhớ lời dặn của Cảnh Trường Bách, cũng không quên nhắc bé con Cảnh Vận.
"Oki ạ, ma mi, mẹ có thể đưa con ra ngoài nhìn xem không ạ?"
"Có thể nha, nhưng mẹ nghĩ cần tắm trước, tắm xong lại mang con ra ngoài sau nhé?"
"Dạ, ma mi nhanh lên nhé."
Giọng nói bé rất mềm mại, Thanh Nhược nhịn không được nhéo nhéo mặt nhỏ của bé một cái.
Hai má bé béo múp míp thịt, động vào có xúc cảm thực tốt.
Thanh Nhược lấy quần áo ra chuẩn bị tắm rửa, rồi bước vào phòng tắm.
Bé Cảnh Vận ngồi ở