Hành lang im ắng, trước mắt là thảm đỏ, còn có đèn từ trên đỉnh đầu chiếu xuống với ánh sáng mờ nhạt.
Bên cạnh là thang máy, cửa thang máy vừa vặn mở ra, Thanh Nhược không nghĩ ngợi gì đã vội vàng vọt vào trong.
Cô nghĩ cần xuống lầu một, để hỏi phục vụ viên, đây là chút ít kiến thức gần đây cô biết.
Thang máy tại lầu 3 lần thứ hai mở ra, đi vào là một người đàn ông cao lớn.
Người đàn ông đút một tay vào túi quần, mặc áo sơ mi trắng kèm một chiếc quần vàng nhạt, cả người sạch sẽ và thơm thoa, thoải mái và ung dung.
Thanh Nhược ngơ ngác nhìn hắn một cái, đột nhiên người đàn ông chuyển tầm mắt đối diện với cô.
Mắt hắn như có ngôi sao, nó sáng tới làm khuôn mặt sinh động hơn mấy phần.
Nhìn thấy người phụ nữ nhìn mình không chớp mắt, cứ thế nhìn chằm chằm vào hắn, Nghiêm Thanh Minh mang theo ý cười, chậm rãi tiến sát tới trước mặt cô, "Cô đang nhìn cái gì thế?"
"Anh thật sự quá đẹp trai." Thanh Nhược thành thật khen hắn.
Nghiêm Thanh Minh giơ một tay ra nắm lấy cằm cô, nhìn trái nhìn phải rồi nói, "Cô cũng đẹp lắm."
"Cảm ơn." Thanh Nhược ngửa đầu lên, lưu loát tránh được tay hắn.
Người đàn ông xoa xoa đầu ngón tay vừa niết cằm cô, rồi câu môi lên cười khẽ, "Cô tên là gì?"
Hắn cười, vô cùng đẹp trai sáng chối như ngôi sao, cái khuôn mặt này quá đẹp khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Thanh Nhược mở to mắt, vì bị chàng trai đẹp trai thế này hỏi có vẻ hơi bất ngờ.
Cảnh Trường Bách cũng đẹp trai đấy nhưng đó là một sự ôn nhu điềm tĩnh, không giống với người đàn ông trước mặt này, khí chất trên người rất cường đại thuộc vào top rất ít những người mới có.
"Tôi gọi là Ngải Duy, còn anh?"
Nghiêm Thanh Minh đúng là chưa gặp qua người nào dám nhìn chằm chằm vào hắn còn bảo hắn đẹp trai, hơn nữa trực tiếp hỏi tên hắn như cô gái này cả.
Những cô gái bình thường không phải bị mặt của hắn khuynh đảo thì cũng bị thân phận của hắn là cho mê mệt.
Còn cô gái trước mặt này lại có ánh mắt đơn thuần, cho dù mặt mộc không phấn trang điểm cũng có thể trong trẻo thoát tục như thế, mặt cô không xếp vào loại mười phân xinh đẹp nhưng cũng xem như ưa nhìn, cảm giác như trên người cô ấy có tiên khí rất khác biệt.
Nghiêm Thanh Minh do dự chút mới dám hỏi, "Đầu óc cô... có phải có vấn đề không?"
Nếu không phải đầu óc có vấn đề thì sao lại to gan như vậy được, nhìn thấy hắn mà trong mắt không hề thấy sự ngại ngùng.
Này quá là không bình thường rồi, vì đối với mị lực hấp dẫn con gái của mình, Nghiêm Thanh Minh vẫn rất tự tin.
Thanh Nhược giận dữ, nổi nóng trừng mắt với