"Nếu cảm xúc của chính mình cô đều không tin tưởng, thì cô còn có thể tin tưởng cái gì?"
Thanh Nhược cả kinh, bị Nghiêm Thanh Minh nói đến á khẩu.
Đúng vậy, nếu hôm nay mẹ cùng Nhan Chỉ Yên không xuất hiện, cũng không nói cho cô biết Dạ Đình Sâm là người như thế nào, thì cô sẽ ở chung với y như thế nào?
Ngày hôm nay Dạ Đình Sâm đối với cô như thế nào đều rõ rành rành ở trước mắt, ngoại trừ lần cuối cùng có tức giận thì trước đó hoàn toàn không nóng nảy.
Mà cô, cô đã lựa chọn như thế nào chứ? Thuốc đó...
Thanh Nhược siết chặt đôi tay mình lại và tâm trí cô đang vô cùng hỗn độn.
Mỗi khi cô ấy hoảng sợ bất an thì đều đầu tiên là nghĩ tới Cảnh Trường Bách.
Vì Cảnh Trường Bách sẽ nói cho cô biết phải làm gì, hoặc là, bảo vệ cô ấy tránh khỏi những tổn thương từ bên ngoài ấy.
"Tới nơi rồi."
Giọng nói của người đàn ông cắt ngang suy nghĩ của cô, "
"Tới rồi. Xuống xe đi, đây là nhà tôi ở Hạ thành, rất khuất."
Cho dù Dạ Đình Sâm muốn tra thì cũng phải tốn một ít thời gian.
Ẩn sâu trong rừng trúc xanh là một tòa nhà, Thanh Nhược kéo Cảnh Vận lại gần, có thể thấy một gian nhà cách đó không xa.
Ngôi nhà cổ kính được xây dựng bên mép nước, mặt nước tuyệt đẹp phản chiếu bóng xanh của rừng trúc, đứng trong nhà nhìn ra phong cảnh phía xa thật hết sức mỹ lệ.
Bé Cảnh Vận tò mò nhìn bốn phía, Thanh Nhược cũng không nhịn được nhẹ giọng cảm thán, "Thật đẹp."
Vẻ đẹp nằm ở sự nhàn hạ, quý ở sự yên tĩnh.
"Oh, cô có thể ở chỗ này bao lâu cũng được."
"Cảm ơn," Thanh Nhược nhìn hắn, "Anh muốn tôi báo đáp anh cái gì?"
Nghiêm Thanh Minh không chút để ý câu môi lên cười, "Cô có thể cho tôi cái gì?"
"Gì cũng được, chỉ cần là thứ tôi có."
Ánh mắt của cô gái này rất kiên định, nếu không trả cái gì thì trong lòng sẽ cảm thấy bất an.
"Vậy thì, cô lại nợ tôi một yêu cầu nữa, đây là cái thứ hai, cô thấy thế nào?"
Thanh Nhược ngẩn ra một chút, đáp: "Được."
Ba người cùng bước vào nhà, Thanh Nhược mím chặt môi, đôi mày đầy vẻ lo lắng về tương lai.
Tại bệnh viện của trung tâm thành phố.
"Dạ thiếu, sau khi bác sĩ kiểm tra nói sức khỏe của ngài rất tốt, và đôi mắt của ngài cũng đã hồi phục rồi, ngoài ra không hề có vấn đề nào khác ngoài điều này."
Thạch lộ cầm đơn báo cáo đi vào phòng bệnh, nhìn người đàn ông đang ngồi lặng lẽ ở bên mép giường.
Dạ Đình Sâm khẽ cau mày, trầm mặc không nói gì.
Mắt y đã trở lại bình thường ngay sau khi rời khỏi nhà cô gái ấy, không còn vấn đề gì lạ.
Y chỉ có một điều nuối tiếc, nếu y ở lại lâu hơn một chút thì y đã có thể nhìn thấy diện mạo của người đó rồi.
Chết tiệt, tại sao y lại cứ mãi