Vào buổi tối, cô gọi video call với Cảnh Trường Bách, anh thấy cả người Thanh Nhược cứ lơ đãng, cảm xúc cũng tuột dốc hơn trước.
Cảnh Trường Bách nhìn vách tường màu nâu đỏ phía sau lưng cô, nghi vấn nói, "Em đang ở chỗ nào vậy?"
"Em chuyển nhà rồi", Thanh Nhược bất an siết chặt đốt ngón tay, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, "Em vừa mới chuyển đến đây."
Cảnh Trường Bách im lặng một hồi lâu, không hỏi thẳng, vì sao cô không ở tiểu khu Triều Dương, chỉ nhẹ giọng dò hỏi, "Sao vậy?"
Thanh Nhược mím môi, cúi đầu không nói gì.
"Thanh Nhược, em sao vậy?"
Cảnh Trường Bách gọi thẳng tên cô, giọng nói thấp và ấm, đôi mắt có hơi tối đen lại.
Thanh Nhược rất sợ bộ dạng này của Cảnh Trường Bách, bởi vì thường ngày anh ta là người hòa nhã dễ gần, một khi mà trầm mặt, thì anh ta nhất định sẽ ép hỏi tới cùng.
"Là vì, Dạ Đình Sâm." Hai mi cô nhẹ chớp giống như cánh bướm bay lượn, "Em ở đây để trốn anh ta."
"Dạ Đình Sâm?!" Cổ họng Cảnh Trường Bách như thắt lại, một lúc lâu cũng không nói được lời nào.
Anh không bao giờ ngờ rằng, Thanh Nhược sẽ gặp Dạ Đình Sâm sớm như vậy, hơn nữa cô đã phải trốn y tới nông nỗi này rồi!
Anh nhìn Thanh Nhược qua video, vẻ mặt cô hốc hác và tệ đi rất nhiều, đã không còn nhìn thấy bóng dáng một cô gái đơn thuần, vui vẻ tươi cười của trước đây nữa.
Cảnh Trường Bách biết thế lực của Dạ Đình Sâm rất lớn, quyền lực cao, lại nghĩ, nếu y muốn tìm thì cũng không có khả năng trốn được.
"Thanh Nhược, anh..."
Giọng Cảnh Trường Bách khô khốc đang muốn nói thì đột nhiên bên cạnh truyền tới giọng của một người phụ nữ.
"Cảnh, Trường Bách."
Cảnh Trường Bách đóng lại máy tính, mặt không biểu cảm nhìn người phụ nữ trước mặt, "Mời cô ra ngoài."
Hắc Tuyết Cơ híp lại hai tròng mắt màu xanh lục giống như một con mèo lười biếng của mình, "Anh đang nói chuyện với cô gái nào thế?"
"Không liên quan tới chuyện của cô, đi ra ngoài!"
"Nơi này là văn phòng", Hắc Tuyết Cơ dừng một chút, rồi chậm rãi tới gần anh, "Ánh mắt của anh nói cho em biết là anh chán ghét em. Xin hãy nói cho em biết làm thế nào anh mới không chán ghét em nữa."
"Tôi phải rời khỏi đây." Cảnh Trường Bách lùi lại bước chân khi cô ấy áp tới, "Ngày mai tôi liền phải rời khỏi nơi này."
"Được, được thôi." Hắc Tuyết Cơ đứng lại tại chỗ, "Anh muốn rời đi, ngày mai em sẽ tiễn anh tới sân bay."
Đã nhiều ngày qua, cô gái này vẫn tìm mọi cách dây dưa với anh, nhưng nếu đã hứa thì cô nhất định sẽ đáp ứng.
Phòng làm việc SET, tại Trung Quốc.
Phòng làm việc SET đặt tại Hạ thành là một trong những studio được Nghiêm Thanh Minh đầu tư để bồi dưỡng nghệ sĩ.
Chỉ cần hắn ta nghĩ tới quyền lực ngập trời