[Org][credits=200;1581640686882]Gã tài xế dừng xe tại vùng ngoại ô, bên cạnh cái hồ lớn, rồi gã kéo Thanh Nhược xuống xe.
Hai người đàn ông đang đứng đợi ở bên hồ thấy người tới liền chửi, "Chậm quá, muốn chết à!"Gã tài xế đáng thương đem cô ném lên mặt đất, "Tao đã lao càng nhanh càng tốt rồi, chúng mày kêu tao vượt đèn đỏ chắc.
""Được rồi.
" Một trong những người đàn ông có một người không kiên nhẫn phất tay, "Mau bỏ nó vào túi và quăng xuống đi, tao đây còn chưa có ăn cơm đâu, đói quá.
""Chờ một chút.
" Thanh Nhược quỳ rạp trên đất, cơ thể không còn một chút sức nào, "Các người muốn tôi chết cũng được nhưng có thể nói cho tôi biết ai đã sai khiến các người!.
""Không có ai sai khiến bọn tao, đừng có nhiều lời vô ích!" Một người đàn ông trông có vẻ gầy nhất tiến lên dùng chân đá vào bụng của cô.
Thanh Nhược liền bắt lấy chân gã, bảo vệ bụng của mình và ngẩng đầu lên nhìn, rõ ràng chỉ là một đứa con gái yếu đuối nhưng ánh mắt lại lạnh lùng khiến người ta rùng mình.
Khi cô tức giận, biểu cảm và khí chất lại giống y như Dạ Đình Sâm.
Gã dễ dàng ném tay của cô ra, còn dẫm lên bả vai của cô, "Đã thế này mà mày còn sức để phản kháng?"Gã cười tà ác, dưới chân lại chuẩn bị dùng thêm sức.
"Khoan đã.
" Gã tài xế đưa Thanh Nhược tới ngăn tên kia lại, "Chậc chậc, mày nhìn xem khuôn mặt này đi.
"Gã dùng một tay nhéo vào cằm cô, làm càn mà đánh giá dung mạo của cô, "Đẹp đấy chứ, dáng người cũng không tồi.
"Vừa nói vừa sờ vào bên hông của cô một cái.
Thanh Nhược cắn răng, dùng chút sức lăn một vòng trên đất, tránh xa sự đụng chạm của hai người đàn ông, "Muốn giết cứ giết, đừng nói nhiều.
"Khuôn mặt quật cường cùng dáng người mềm mại này làm cho ba người đàn ông nhìn nhau, vẻ mặt lập tức trở nên càng rỡ.
"Dù sao thì mày cũng sắp chết rồi, không bằng làm chúng tao sướng một chút.
"Ba người đàn ông xoa tay hầm hè, một người trong số đó liền đè cô lại và trực tiếp xé rách quần áo cô.
Một người khác lại dựa vào mặt cô muốn hôn cô lại bị cô dùng sức cắn vào lỗ tai.
"A!" Gã kêu lên thảm thiết, đứng dậy rồi cho cô một cái tát, còn giơ chân định đá cô.
Thang Nhược dùng toàn bộ sức lực giãy giụa, thở hồng học, cả người đã đầy mồ hôi lạnh.
"Thật đúng là nhiều trò, cũng mạnh phết.
" Người đàn ông giữ lấy chân cô, tay sờ đến lưng quần, chuẩn bị cởi quần của cô ra.
"Đừng! " Tròng mắt cô đỏ hoe, máu ở bên miệng chảy xuống.
Hận ý cùng sự ghê tởm trong lòng liền dâng lên mãnh liệt như nước trong hồ, ở nơi ngoại ô hoang tàn thế này, có tới ba người đàn ông còn cô thì không có sức, cho nên kiếp nạn lần này cô có muốn trốn cũng không trốn được.
Chẳng lẽ lại giống như trước kia sao, sinh