Lôi Triệt ngồi trên ghế băng dài, trong khuôn viên xanh tươi của bệnh viện.
Những hàng cây cao lớn, cành lá xum xuê xanh mướt rủ bóng xuống mặt hồ nhân tạo đầy hoa sen trắng và cá cảnh.
Gió đưa từng trận hương man mát thơm mùi hoa cỏ, khung cảnh yên bình làm lòng người thư thái….
Ánh mắt hắn dịu dàng hướng về phía bãi cỏ xanh mướt, nơi Giai Kỳ đang say mê chỉ dạy cho Vi Cầm cách tết vòng đội đầu bằng những loại hoa cỏ đủ màu sắc và lá cây xanh tươi.
Gương mặt kiều diễm, hàng mi rủ bóng xuống làn da trắng mịn, chiếc váy với những bông hoa được kết bằng lụa, thêu tay tỉ mỉ trải trên những ngọn cỏ non mơn man, như những bông hoa xinh đẹp nở rộ trên nền cỏ xanh rì rào, tô điểm thêm cho cảnh sắc một vẻ bình dị và diễm lệ...!
Tiếng cười khúc khích vui tươi của Giai Kỳ vang lên khi Vi Cầm vừa tíu tít khoe cô một đoạn vòng hoa cô bé kết được, chưa kịp giơ lên đã rời ra lả tả....!
Nụ cười tươi tắn của Giai Kỳ khoe ra hàm răng trắng tinh khiến khóe môi cao ngạo của Lôi Triệt cũng khẽ mỉm cười, ánh mắt sắc bén của hắn hiện lên sự dịu dàng chỉ dành riêng cho cô...!
_ Cháu yêu con bé quá rồi!
Thanh âm nhuốm màu thời gian của Lão Trịnh vang lên, làm cho nụ cười vửa nở trên môi Lôi Triệt lập tức biến mất.
Lão Trịnh lắc đầu, cái nhìn đầy ẩn ý kèm theo chút bông đùa, đúng là con trai của Lôi huynh, chẳng bao giờ muốn bộc lộ cảm xúc ra cho bất kì ai nhìn thấy...!
_ Nhìn cô ấy hạnh phúc thật, phải không chú Trịnh?
Lôi Triệt nghiêng đầu nhìn ông, lại thấy Lão Trịnh bật cười lắc đầu.
Bàn tay già nua nhăn nheo của ông vỗ vỗ vào đầu gối Lôi Triệt, thanh âm của người từng trải vang lên, vô cùng ấm áp...!
_ Ta đâu có nhìn vào con bé, ta nhìn vào con mà!
Ánh mắt của Lôi Triệt hiện lên một tia xao động, hắn quay đầu nhìn ông, lại thấy Lão Trịnh vừa mỉm cười, vừa thở ra một hơi dài...!
_ Ta ở cạnh con, thời gian còn dài hơn cả Lôi huynh...Ta chứng kiến con trưởng thành, chứng kiến con trải qua những thàng ngày tăm tối nhất, đau khổ nhất, tủi nhục nhất, cay đắng nhất! Rồi con trở thành Lôi Triệt của ngày hôm nay, một kẻ có tất cả mọi thứ, quyền lực, địa vị, tiền bạc, rất nhiều tiền....nhưng trong những thứ con có...chưa bao giờ là hạnh phúc!
Quai hàm của Lôi Triệt siết lại, đường hàm cứng cỏi của hắn ẩn ẩn hiện hiện khi hắn nghiến nhẹ hàm răng vào nhau, thanh âm trầm ấm của Lão Trịnh vang lên, tựa hồ như được phát ra từ một chiếc radio cũ...!
_ Nhưng từ ngày con bé xuất hiện, ta thấy ở cháu, trở lại một điều gì đó mà có lẽ, đã lạc mất từ rất lâu rồi.
Ta thấy cháu lo lắng, bối rối, mất bình tĩnh...và sợ hãi...Rồi ta lại thấy cháu vui vẻ, ta thấy cháu cười....và ta thấy cháu...hạnh phúc!
Lôi Triệt siết nhẹ bàn tay lại, hình ảnh Giai Kỳ cẩn thận thắt nốt những đoạn thiếu cuối cùng của chiếc vòng hoa đội đầu in trong lòng mắt sâu thẳm của hắn...Dư âm của tiếng cười dịu dàng thấm nhẹ vào trái tim hắn, cùng với những lời nói quá mức chân thành của Lão Trịnh...!
Nắng ấm áp trải xuống bờ vai rộng lớn như thể chứa đựng được cả thế gian ấy, gió mơn man thổi qua mái tóc đen đậm...và hình ảnh Giai Kỳ háo hức đội thử chiếc vòng hoa rất xinh đẹp đủ màu sắc ấy lên mái tóc mềm mại của mình...ánh mắt mong chờ của cô lập tức hướng về phía hắn, cả khuôn mặt kiều diễm bừng sáng đầy đợi mong...!
Và khi Lôi Triệt mỉm cười, ánh mắt đầm ấm của hắn và nụ cười trìu mến đầy ăm ắp yêu thương của hắn, khi hắn từ tốn gật đầu...!
Vẻ mặt bừng sáng hạnh phúc lúc đó của Giai Kỳ là một trong những hình ảnh...và cả những năm tháng sau này...hắn vĩnh viễn không thể nào quên!
Có lẽ ngay lúc đó, trong trái tim hắn, một thứ ý niệm ê đềm về hạnh phúc, cũng đang từ từ dâng trào...!
_ Chú Trịnh! Hay chú về nhà đi!
Lão Trịnh đang mỉm cười tươi tắn với Giai Kỳ, vì câu nói bất ngờ của Lôi Triệt mà ngạc nhiên...!
Ánh nhìn sâu thẳm của hắn hướng về ông, trong lòng mắt ấy chẳng còn sự lạnh lẽo cố hữu nữa, mà tràn ngập một niềm ấm áp kì lạ...!
_ Căn nhà cũ của cha mẹ con, giờ chỉ có Đinh quản gia ở lại...Cha ở trong bệnh viện mãi cũng bất tiện, sau này con và Giai Kỳ có con rồi, chẳng lẽ lúc nào muốn đưa nó vào thăm ông nội, cũng phải đưa nó tới bệnh viện sao?
Ánh mắt ngỡ ngàng của Lão Trịnh nhìn Lôi Triệt, khi bàn tay của ông run bắn lên...!
_ Triệt....Triệt....nhi....Con vừa nói....cái gì? Con vừa gọi ta....là....?
_ Cha!
Ánh mắt điềm đạm, thanh âm trầm thấp vang lên, một từ “cha” được Lôi Triệt thốt ra, khiến cho đôi mắt nhuốm màu thời gian của Lão Trịnh âng ấc nước...!
_ Triệt...Triệt nhi!
Vòng tay ông giang rộng ra, ôm lấy Lôi Triệt, nước mắt của người già cho dù rơi trong hoàn cảnh nào, cũng sẽ khiến người ta xót xa....!
Bàn tay to lớn của Lôi Triệt từ tốn vỗ vỗ lên bả vai của Lão Trịnh, thanh âm dịu dàng yêu thương vang lên, khiến cho nước mắt của Lão Trịnh không ngừng được thi nhau rơi...!
_ Cha! Đoạn đường vừa rồi cha vất vả nhiều rồi! Sau này để con chăm sóc cho người!
Giai Kỳ lo lắng nhìn Lão Trịnh đột nhiên gục đầu góc trên vai Lôi Triệt...Vi Cầm vội vã muốn đứng dậy, lập tức lại bị Giai Kỳ kéo xuống...!
Đáp lại ánh nhìn ngạc nhiên của cô bé, Giai Kỳ đưa ngón tay lên miệng làm cử chỉ đừng làm ồn, ánh mắt cô hướng về phía gương mặt của Lôi Triệt...!
Có điều gì đó trong lòng mắt sâu thẳm của hắn, khiến cô có cảm giác không nên phá vỡ...!
****
Giai Kỳ cúi đầu muốn gỡ chiếc vòng hoa trên đầu xuống, nhưng bàn tay Lôi Triệt lại nhanh như cắt, ngăn cô lại..
Trước đôi mắt mở to bối rối của Giai Kỳ, Lôi Triệt dịu dàng chỉnh lại vòng hoa xinh xắn trên đầu cô, ánh nhìn của hắn rất đầm ấm, rất dịu dàng, thanh âm thì như hơi rượu vang thượng hạng vang lên...!
_ Đừng tháo xuống! Em đội vòng hoa nhìn xinh lắm!
_ Thôi! Vừa rồi lúc ở trong bệnh viện dù sao cũng toàn người thân, nhưng mà bây giờ ra ngoài đường rồi...người ta nhìn thấy kỳ cục lắm!
Giai Kỳ xấu hổ nhìn gương mặt tuấn mỹ của Lôi Triệt...Vừa nãy trong bệnh viện, cô cũng chỉ vì nghe lời hắn mà đội nguyên vòng hoa này ra về, khiến cho Vi Cầm cứ ôm bụng cười ngặt nghẽo...Cô không mắc mưu nữa đâu!
_ Có gì mà kì cục, anh thấy đẹp mà!
Ngón tay cái của Lôi Triệt vươn tới, đặt nhẹ lên cánh môi căng mềm của Giai Kỳ, khẽ ấn xuống với niềm say mê không dấu nổi trong ánh mắt...Hắn liếm nhẹ môi mình...rồi không kìm lòng được, hắn cúi xuống hôn cô...!
Nụ hôn sâu mang theo quá nhiều yêu dấu, môi lưỡi cuốn lấy nhau, hòa vào nhau, dìu nhau trong từng hơi thở....Lôi Triệt nâng đường hàm xinh đẹp của Giai Kỳ lên, ngón tay hắn không ngừng vuốt ve sự mềm mại nơi của làn da mịn màng của cô...Niềm ham thích cứ dâng lên nơi đôi môi hắn hòa hợp với đôi môi cô đến từng nếp gấp...Không khí trong xe trở nên nóng tới mức khiến người khác đỏ mặt, nếu như không có bàn tay của Giai Kỳ dịu dàng đặt lên lồng ngực của hắn mà ngăn hắn lại, có trời biết Lôi Triệt dám làm điều gì tiếp theo...!
_ Đừng anh...!
Giai Kỳ lắc đầu, nụ cười mềm mại như một nụ hồng, đôi môi bị hắn gặm cắn đỏ ửng lên như một nụ hồng gợi cảm..
_ Ừ...Xin lỗi bé con!
Hàm răng của hắn miết lấy đôi môi mình, đầu lưỡi theo bản năng vươn ra để nếm chút dư vị ngọt ngào của nụ hôn vừa rồi còn sót lại nơi đôi môi mình.
Hắn di chuyển thân hình to lớn của mình tách ra khỏi cô nhưng bàn tay vẫn luyến tiếc gương mặt cô...Giai Kỳ vén mái tóc của mình ra sau tai, nhẹ giọng hỏi.
_ Bao giờ thì Trịnh bá chuyển khỏi bệnh viện ạ?
_ Thủ tục xuất viện thì đơn giản, chẳng qua là cha muốn dành chút thời gian để hoàn thành nốt vài việc “riêng tư”!
Hắn nháy mắt với Giai Kỳ và cô bật cười...ai mà chẳng biết việc “riêng tư” của Lão Trịnh là gì!
_ Mà em cũng nên tập gọi ông là “cha chồng” cho quen đi!
Lôi Triệt nheo mắt nhìn cô, ánh nhìn đầy vẻ kiêu hãnh như thể hắn đang sở hữu báu vật quý giá vậy!
Đôi môi căng mọng của Giai Kỳ bĩu ra...còn lâu nhé! Anh đừng có mơ!
_ Nào! Anh đưa em vào cửa hàng!
_ Thôi em nghĩ tốt nhất là cứ bỏ cái vòng hoa này xuống đi!
Giai Kỳ ngượng ngùng xấu hổ, ánh mắt sắc bén của Lôi Triệt nheo lại, và ngón tay thon dài của hắn vươn tới, ngắt một