Mấy ngày hôm sau, một người đưa thư tới căn hộ cũ của gia đình Lucas, đưa cho anh một chùm chìa khóa bằng đồng.
Vừa nhìn thấy chùm chìa khóa, ba người trong gia đình anh lập tức hoảng hốt nhìn nhau, rồi Lucas và Loren vội vã bỏ dở cả bữa trưa, để vội vã chạy tới điền trang của Lôi Triệt, trước ánh mắt lo lắng của Alsou…
Khi mở cánh cửa lớn ra, một cảm giác lành lạnh của đồ đạc, của không gian đã không còn vương hơi ấm thật khác lạ.
Mọi thứ vẫn còn y nguyên như vậy, nhưng dường như đã khoác lên mình vẻ im lìm từ lâu.
_ Ông bà chủ?
Lucas cất tiếng gọi sốt sắng, nhưng đáp lại anh chỉ là sự tĩnh lặng của căn nhà rộng, chẳng có chút dấu hiệu nào, dù là nhỏ nhất rằng sẽ có âm thanh đáp lại tiếng gọi của anh…
_ Ông bà chủ!
Loren cất tiếng gọi lần nữa, thanh âm lớn vọng trong không gian rồi tan biến một cách vô vọng.
Bà nhìn Lucas, rồi hai người không nói không rằng, lập tức lao đi khắp các phòng ốc, ngóc ngách trong nhà để tìm kiếm Lôi Triệt và Giai Kỳ.
Từ phòng khách, tới phòng bếp, rồi ngay cả phòng làm việc của Lôi Triệt và cả…phòng ngủ của Giai Kỳ cũng bị Loren mạn phép mở cửa...Vật dụng, đồ đạc vẫn còn nguyên vẹn, nhưng bóng dáng của Giai Kỳ và Lôi Triệt đều không thấy đâu!
Lucas chạy ùa ra ngoài vườn hoa hồng, những cánh hoa rung rinh trong gió, trải dài bạt ngàn tuyệt đẹp…Anh đứng giữa cánh đồng hoa, vẻ ngoài thô kệch của Lucas hoàn toàn tương phản với cánh đồng hoa mĩ miều, nhìn anh nổi bật một cách đáng thương, khi cố gắng tìm kiếm bóng dáng của ông bà chủ mình.
Nhưng dường như Lôi Triệt và Giai Kỳ đã hóa thành bong bóng, chỉ đơn giản là tan biến đi mà thôi…
Bất lực, Lucas và Loren trở lại căn phòng khách trống rỗng, trong lòng bắt đầu dâng lên sự lo lắng bất an…
Ông bà chủ liệu có phải đã xảy ra chuyện gì trong mấy ngày qua hay không? Vừa rồi ông chủ còn vì những người nhập cư nghèo tại khu chung cư đối đầu với gã chủ nhà đó…Nghe nói gã chủ nhà đó không phải là dạng vừa, còn có quan hệ với mấy tay cộm cán nữa…Nhớ rằng ông bà chủ bị hắn….trả thù thì sao?
Cảm giác ân hận và lo sợ dâng lên trong lồng ngực.
Lucas lo lắng nhìn quanh, vô tình phát hiện ra một trên mặt bàn trong phòng khách, một lá thư được gấp đôi đặt dưới đáy một chiếc ly rỗng trên mặt bàn, bên cạnh là một phong bì rất dày.
Lucas bối rối nhìn Loren, nhưng cũng chỉ nhận được cái lắc đầu mờ mịt…Nuốt khẽ trong cổ họng, người đàn ông to lớn lúng túng như một đứa trẻ to xác ấy tiến tới nhấc lá thư lên, trong lòng dấy lên cảm giác sợ hãi với những tưởng tượng đầy màu sắc kinh dị đang hiện ra trong đầu…
Nhưng trong bức thư ấy, hoàn toàn chẳng có một từ hay một câu đe dọa nào...mà là nét chữ cứng cỏi mạnh mẽ của Lôi Triệt.
“Lucas! Loren! Và Alsou nếu cô cũng có mặt ở đó!
Khi hai người nhận được bức thư này thì Giai và tôi đã trở lại Đại lục.
Những ngày tháng qua sự trung thành và chu đáo của hai người khiến chúng tôi rất cảm kích.
Và để cảm ơn cho điều đó, Giai nhi và tôi sẽ tặng lại điền trang này cho mọi người như một món quà, cũng như một lời chúc phúc dành cho đứa con sắp chào đời của cậu và Alsou.
Kèm theo là phong bì có một khoản tiền nho nhỏ để hai người lo cho Alsou và đứa bé sau khi chào đời.
Thủ tục chuyển nhượng điền trang này đang được Luật sư của tôi tiến hành.
Chắc khoảng sau một tháng nữa sẽ hoàn tất!
Ngoài ra tôi đã thay cô cậu liên lạc với một nhà máy sản xuất tinh dầu hoa hồng, họ sẽ liên lạc và cử người tới điền trang để tham quan cánh đồng hoa hồng trước khi cùng cậu lập hợp đồng! Tôi cũng đã liên lạc cho cô cậu bên chuyên gia thiết kế nông nghiệp, họ sẽ tới để mở rộng cánh đồng hoa.
Chi phí đã được thanh toán!
Cuối cùng, chúng tôi chúc mọi người hạnh phúc và bình an…Xin lỗi vì đã ra đi mà không nói lời tạm biệt, nhưng chúng tôi sẽ quay trở lại vào một ngày gần nhất để thăm lại vườn hoa…!
Giai Kỳ - Lôi Triệt!”
Tách…!
Một giọt nước mắt nóng hổi, tròn vo, to tướng chảy xuống từ đôi mắt ướt nhòe nhoẹt của Lucas.
Anh cầm lấy bức thư khóc ồ ồ lên như một đứa trẻ, bờ vai to lớn run lên như một cây con trước gió, ngồi bệt xuống dưới đất, ôm bức thư đã bị bàn tay túa mồ hôi cùng nước mắt làm cho ướt nhèo nhoẹt.
Những giọt nước mắt làm nhòe nhoẹt hết cả nét chữ cứng cỏi của Lôi Triệt, Loren ở bên cạnh vội vàng ôm lấy Lucas an ủi, bà tay bà đón bức thư từ những đầu ngón tay thô kệch to bè của Lucas đang thổn thức tới mức không thể thốt lên lời…
Những dòng chữ như nhảy múa trong đôi mắt rưng rưng loạn lạc của Loren…Bàn tay bà đưa lên môi, tựa như muốn ngăn sự xúc động đang ùa ra…
Trái tim đập mạnh, một niềm biết ơn dâng trào trong huyết quản, thanh âm run rẩy vụn vỡ vang lên…
_ Ông…bà chủ…?
****
_ Hắt xì…!
Tiếng hắt hơi như quát của Lôi Triệt khiến Giai Kỳ giật nảy mình.
Cô cựa người, tỉnh khỏi giấc ngủ êm đềm, nhưng vẫn luyến tiếc lồng ngực ấm áp của Lôi Triệt, khiến cô chẳng chịu ngồi dậy, cứ dụi dụi mãi gương mặt mình vào lồng ngực của hắn.
Phát hiện người trong lòng đã tỉnh, Lôi Triệt xấu hổ cười rất dịu dàng, bàn tay hắn vỗ về mái tóc của Giai Kỳ, nhẹ nhàng âu yếm:
_ Xin lỗi bé con…anh làm em tỉnh à?
Giai Kỳ gật gật lắc lắc, nụ cười trẻ con hiện trên gương mặt xinh xắn đang ngái ngủ của cô.
Giai Kỳ tựa đầu vào lồng ngực hắn, từ bao giờ học được tính xấu cứ bám chặt lấy hắn mới ngủ ngon được…
_ Chắc là Lucas hay Loren, có khi là cả Alsou đang nhắc đến anh đấy!
Lôi Triệt mỉm cười, nhìn đồng hồ trên cổ tay… Có khi là thế thật! Giờ chắc thư cũng đã tới nơi rồi!
_ Còn mấy tiếng nữa là về ạ?
_ Khoảng nửa tiếng nữa.
Em ngủ thêm chút nữa đi!
Lôi Triệt dịu dàng trả lời cô, và mặc cho cơn mê ngủ đang ngấm ngầm mon men tiến lại, Giai Kỳ lắc lắc đầu, chớp mắt trầm ngâm….rồi đột nhiên cô nhoẻn miệng mỉm cười...!
_ Triệt! Anh có biết Bruce Wayne là ai không?
_ Bruce Wayne...nghe quen quen...!để anh nhớ lại đã...Có phải là tên thật của Batman không?
Giai Kỳ gục gặc gật gật đầu, cô ôm lấy eo hông săn chắc cứng cỏi của hắn, nhẹ giọng thì thầm...!
_ Anh có biết anh và Bruce giống nhau ở điểm nào không?
_ Không! Điểm gì thế?
Lôi Triệt lắc đầu, tò mò nhìn Giai Kỳ cứ khúc khích cười trong lòng mình...!
Đôi mắt xinh đẹp của cô ngước lên, nhìn sâu vào lòng mắt đen thẫm hào hứng của Lôi Triệt, nhẹ giọng lên tiếng...!
_ Anh và Bruce Wayne đều là những siêu anh hùng sở hữu năng lực là Sự - giàu - có!
Tiếng cười trầm thấp của Lôi Triệt vang lên, hắn nghiêng đầu nhìn Giai Kỳ, bàn tay to lớn dịu dàng vuốt ve mái tóc của cô...!
_ Anh chỉ cảm thấy mình phải cảm ơn bọn họ, nhất là Alsou, nếu như hôm đó cô gái ấy không tới khóc lóc náo loạn như vậy, chắc còn lâu em mới chịu ra lời...!
Giai Kỳ rụt cổ cười bẽn lẽn, làm sao mà cô không nhận ra sự tức giận đang trào ra trong thanh âm tưởng chừng như không có chuyện gì ấy được...!
Mấy ngày nay lúc nào Lôi Triệt cũng bóng gió xa gần về chuyện cô chỉ vì ân hận mà ba năm trời không nói lời nào với mục đích để hắn chán cô rồi rời bỏ cô...!
Giai Kỳ nghe đến mức lỗ tai muốn lùng bùng luôn rồi!
Cũng chỉ vì lúc đó tâm lý cô hoảng loạn, gần như rơi vào trầm cảm...Cô cũng chẳng tha thiết ăn uống gì, trên dưới chục lần suýt chết vì suy nhược cơ thể....Tâm trạng tiêu cực như sương mù vây hãm, không những ân hận với Lôi Triệt, với đứa con trong bụng....còn có cả Quân Tường....và gia đình Hà gia!
Nếu lúc đó cô chịu từ bỏ chấp niệm, chịu tha thứ thì có lẽ...mọi chuyện đã khác!
Nhưng thật ra không chỉ có Giai Kỳ, mà ngay cả Lôi Triệt cũng luôn bị điều đó dằn vặt...!
Giai Kỳ hiểu, cô không nên khắc sâu thêm vào vết sẹo trong tim Lôi Triệt nữa...An ủi, xoa dịu, yêu thương...đó là tất cả những gì cô phải cho hắn!
_ Em xin lỗi rồi mà...Anh giận lâu thế!
_ Tôi còn giận nhiều! Lần tới đến lượt tôi không nói gì xem em cảm giác như thế nào nhé?
Lôi Triệt lạnh giọng lên tiếng, khiến cho Giai Kỳ giật thót mình....nhưng mà rõ ràng trong chuyện này cô là người có lỗi, nên là cô biết thân biết phận lắm, không dám hé răng ra kêu oan ức một câu...!
_ Em xin lỗi rồi mà...em biết em sai rồi!
Thanh âm thỏ thẻ vang lên, Giai Kỳ níu lấy áo hắn kéo kéo xuống, nụ cười nửa hối hận nửa nịnh nọt toe toét với hắn, khiến cho Lôi Triệt cũng chẳng giả vờ giận cô được, bật cười.
Đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng chạm lên chóp mũi xinh xinh của cô, khẽ nhéo một cái.
_ Vậy thì sau này phải ngoan ngoãn nghe lời là được!
_ Dạ!
Giai Kỳ gật đầu quả quyết, ôm chặt lấy Lôi Triệt...thoải mái hít vào mùi hương xạ hương sang trọng cùng mùi hương nam tính của hắn...1
Ôi cô lỡ yêu người đàn ông này quá mất rồi!
Đột nhiên trong đầu cô hiện lên sự tò mò có phần...ngốc nghếch.
Lôi Triệt đang trầm ngâm ngắm mây trời ngoài cửa sổ, đột nhiên cổ ảo của hắn bị cô kéo nhè nhẹ...!
Cúi đầu xuống, Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ đang cười cười đầy ẩn ý, rồi cô cắn môi, khẽ khàng lên tiếng hỏi.
_Triệt...em hỏi anh một câu nhé?
_ Ừ!
Lôi Triệt dịu dàng vuốt vuốt gò má của cô, Giai Kỳ thì cứ cố gắng nín cười, khẽ khàng, khẽ khàng tò mò...!
_ Thật ra rút cuộc thì anh giàu tới cỡ nào vậy?1
Một người thẳng