Giai Kỳ nhìn Lôi Triệt đang thong thả lôi Macbook ra bắt đầu làm việc, bình thản như một cái cây cổ thụ mọc trong rừng u tịch thì thật sự không chịu được nữa! Nỗi bứt rứt trong lòng bộc phát, Giai Kỳ tức giận đưa tay cướp lấy chiếc Macbook trên tay Lôi Triệt.
Thân hình cao lớn của hắn đông cứng lại, và ánh mắt hắn từ từ chậm rãi hướng về phía cô.
_ Em đang làm gì vậy?
_ Anh phải nói chuyện rõ ràng với tôi!
Giai Kỳ khư khư ôm chiếc Macbook của hắn trong tay, cương quyết nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đáng sợ ấy, mạnh mẽ lớn giọng nói với hắn.
_ Anh đang làm việc! Đừng quậy nữa!
Bàn tay Lôi Triệt vươn ra, muốn đoạt lại Macbook từ tay cô, nhưng Giai Kỳ đã nhanh tay hơn, ấn thẳng nút tắt nguồn.
Lôi Triệt kinh ngạc nhìn màn hình máy tính tối sầm lại, cuốn theo cả dữ liệu trên bảng Excel của hắn.
_ Giai Kỳ!
Lôi Triệt lạnh giọng, nhìn gương mặt bướng bỉnh của cô.
Ngô Lỗi cảm thấy phía sau có chút không ổn, lập tức biết điều ấn nút bật tấm ngăn giữa khoang lái và ghế sau lên.
_ Một là anh nói chuyện cho đàng hoàng với tôi, hai là tạm biệt cái máy tính này cùng đống dữ liệu của anh đi!
Giai Kỳ nhất định không chịu nhượng bộ trước ánh mắt sắc bén của hắn, cô đem máy tính của hắn giấu ra sau lưng, cương quyết nói.
Lôi Triệt nhìn bộ dạng của cô chẳng khác gì một đứa trẻ đang nổi giận, hàng lông mày của hắn cau chặt lại.
_ Em lại bắt đầu ăn vạ đấy!
_ Tôi không phải....Mà cứ cho là vậy đi! Hôm nay tôi phải nói chuyện thẳng thắn với anh!
Lôi Triệt nheo mắt lại.....nhưng hắn vẫn thở dài, ngả người ra ghế.
Đôi chân thon dài của hắn vắt lên nhau, khủy tay trái của hắn chống vào thành ghế đỡ lấy vầng trán đẹp mắt, đủng đỉnh nói.
_ Thôi được! Dù sao anh cũng lớn hơn em 13 tuổi, coi như người lớn nhường trẻ con! Em nói đi!
Giai Kỳ há miệng toan cãi lại, nhưng cuối cùng cũng phải ngậm chặt hai môi lại.
Hắn đúng là hơn cô 13 tuổi, nghe thì cũng không có gì đáng sợ lắm, nhưng nếu ngẫm ra lúc hắn 18 tuổi, thì cô vẫn còn chưa học lớp một, đang tập viết “ nhất, nhị, tam” bằng cây bút chì!!!
_ Tại sao anh lại hôn tôi?
Câu hỏi của Giai Kỳ thật sự khiến Lôi Triệt không cười không được.
Hàm răng đều tăm tắp trắng tinh hiện ra khi hắn nở nụ cười quá mức mê hồn.
_ Tại sao anh lại không được hôn em?
Lôi Triệt nhẹ giọng hỏi lại, ánh mắt quá mức bình thản của hắn lại hiện ra tia tà mị khiến cho gò má Giai Kỳ đỏ ửng lên.
_ Không chỉ hôn, mà ngay cả những chuyện nóng bỏng khác anh và em cũng đã làm qua?Anh chỉ không ngờ đến giờ mà em vẫn còn bẽn lẽn như thế đấy, Giai nhi?
Thanh âm trầm bổng quá mức quyến rũ của hắn vang lên, khiến cho Giai Kỳ nghẹn cả họng.
Hắn đây là đang cố tình hiểu sai ý của cô!
_ Tôi muốn hỏi anh, tại sao anh lại hôn tôi giữa chốn đông người như vậy? Chẳng phải ban đầu tôi đã nói rõ ràng, tôi không muốn mối quan hệ giữa tôi và anh để người khác chú ý rồi sao?
Giai Kỳ gay gắt nói, càng nói càng bộc phát tức giận trong lòng, mà Lôi Triệt đương nhiên chẳng để ý gì đến việc Giai Kỳ đang bừng bừng tức giận truy cứu hắn, ánh mắt hắn còn mải tập trung vào gò má xinh xắn của Giai Kỳ, trong đầu tưởng tượng đến gò má cô đo đỏ giống như một trái đào đang chín rộ, đẹp đẽ dụ người tới cắn.
_ Anh có nghe không đấy hả?
Giai Kỳ bực bội hét lên, và ánh mắt mê người của Lôi Triệt điềm đạm đảo qua nhìn cô, nhẹ giọng trả lời.
_ Đương nhiên là anh vẫn nghe! Nhưng để anh nói cho em rõ một điểm, Giai nhi! Anh không phải là người phá vỡ quy ước trước!
Cánh tay của hắn vươn ra nắm nhẹ lấy chiếc cằm xinh đẹp của Giai Kỳ, khẽ kéo lên phía trước một chút.
_ Lúc em uống thủy ngân tự tử, bản thân em đã mang quy ước phá vỡ rồi.
Rôi và em đã thỏa thuận em phải nghe theo mọi yêu cầu của tôi, và yêu cầu của tôi chính là em phải luôn ở bên cạnh tôi, ở bên tôi, không được rời tôi đi! Nhưng em có nghe lời tôi nói không?1
Ánh mắt nghiêm khắc của hắn xoáy sâu vào đôi mắt trong vắt của cô, và thanh âm trầm bổng thì thầm…
_ Đương nhiên là chẳng bao giờ em nghe lời tôi nói! Vì thế đừng nhắc đến quy ước với tôi nữa! Từ giờ trở đi, mọi điều tôi nói là quy ước, và việc của em là tuân phục!
_ Tôi sẽ không bao giờ tuân phục anh! Không bao giờ! Tôi ghét anh! Căm ghét anh!
Giai Kỳ hất bàn tay của hắn ra, mạnh mẽ phản bác.
_ Tôi không muốn ở bên cạnh một kẻ tàn khốc như anh!
Đầu lông mày của Lôi Triệt khẽ nhướn lên, nhìn Giai Kỳ cứng cỏi nói.
_ Nói cho anh biết, ngay khi chiếc xe dừng lại, tôi sẽ đến đồn cảnh sát báo án! Báo cáo việc anh đâm chết người!
Lôi Triệt bật cười, thong thả ngả người ra ghế, giống như đang quan sát một con mèo nhỏ nổi giận.
_ Chậc chậc…Giai nhi! Cái gì rõ ràng cái đó, là bạn trai…à không…Là bạn trai cũ của em đâm chết người, chứ không phải tôi! Lúc đó tôi ngồi ở phía ghế phụ, hoàn toàn không cầm lái! Nếu như em muốn thay trời hành đạo, thì phải tố cáo Quân Tường, chứ không phải tôi!
Giai Kỳ cau mày nhìn hắn, nhất quyết không chịu thua.
_ Nhưng anh là đồng phạm! Anh giúp Quân Tường phi tang chứng cứ, làm sai lệch hiện trường! Anh cũng sẽ phải chịu tội!
_ Xem ra em định ân đoạn nghĩa tuyệt với Hà gia thật sao? Sẵn sàng tố cáo đứa con trai độc nhất của Hà gia ra công đường.
Thật uổng công dì dượng tôi cưng chiều em như vậy, còn mang cả lê và cam tới nữa….
_ Cái…..Sao anh biết?
Giai Kỳ bất chợt cảm thấy lạnh sống lưng, cô nhìn vào lòng mắt đen thẫm của Lôi Triệt, nhìn được ra cả dáng vẻ hốt hoảng của mình in trong lòng mắt của hắn.
Lôi Triệt thích thú quan sát từng biểu hiện của Giai Kỳ, giống như đang chơi một trò chơi….
Hắn có thể chơi trò này cùng cô cả ngày.
_ Em nghĩ tôi sẽ để em một mình trong phòng bệnh sao? Đương nhiên khi tôi không có mặt, thì cũng có hàng vạn cách để để mắt tới em! Thế này tôi mới biết dáng ngủ của em khi không có tôi nằm cạnh đúng là rất ngỗ ngược, chăn đạp lung tung, còn phơi cả rốn ra ngoài!
_ Đừng có nói nữa!
Giai Kỳ bịt chặt tai lại, gò má đỏ ửng lên….Thế là trong mấy ngày cô nằm bệnh, hắn đều quan sát qua camera giấu trong phòng sao? Thế là…tất cả những động tác cô làm trong lúc không có người….cũng bị hắn nhìn thấy sao? Thế là trong lúc ngủ….hắn cũng….!
Lôi Triệt!
Hắn đúng là tên lưu manh mà!!!
Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ choáng váng xáu hổ, cười vui vẻ, thoải mái thả lỏng cơ thể ngả lưng vào ghế.
_ Mà cũng nói cho em nghe, vụ tai nạn đó tôi đã giải quyết xong rồi! Bên pháp y xét nghiệm thấy trong máu của người đàn ông đó có nồng độ cồn vượt quá 0.25g trên một lít khí thở.
Tức là anh ta lái xe trong tình trạng say rượu, vì thế nếu đúng như luật, anh ta không làm chủ