Giai Kỳ nặng nề bước vào nhà, nhưng ở bên trong kia lại không chỉ có mình cô!
Vừa nghe thấy tiếng cửa mở, Đinh quản gia từ bên trong đã bước tới, ân cần nói với cô.
_ Giai Kỳ! Cháu đã về rồi!
Giai Kỳ giật mình, nhìn Đinh quản gia ân cần cười nói, giống như một người cha đang đón đứa con gái của mình trở về.
_ Đinh quản gia!
Nghe giọng nói ngỡ ngàng của Giai Kỳ, Đinh quản giá biết cô hoàn toàn bất ngờ trước sự xuất hiện của ông.
Đinh quản gia tiến tới, bàn tay của ông ân cần đặt lên cánh tay cô, dìu cô về phía ghế bành.
_ Nào! Ngồi xuống đây nghỉ ngơi một chút đi con gái!
Giai Kỳ lúng túng ngồi xuống, thấy ông nhanh nhẹn bước vào trong phòng bếp và bê ra một ly nước cam vừa được pha.
_ Uống chút nước cam đi Giai Kỳ!
_ Chú cứ để tự cháu ạ!
Giai Kỳ lúng túng muốn đứng dậy đỡ ly nước, lại bị Đinh quản gia ngăn lại.
Giai Kỳ quả thật rất ngại ngùng, cô không quen việc được người khác chăm sóc như vậy.
_ Cháu còn mệt nhiều không?
Giai Kỳ lắc đầu, ánh mắt dè dặt nhìn ông và nhẹ giọng hỏi.
_ Chú Đinh! Có phải Lôi Triệt nhờ chú tới canh chừng cháu không ạ?
_ Không phải là canh chừng, mà những ngày gần đây Lôi tiên sinh rất bận, có thể thường xuyên về nhà muộn.
Mà cháu thì còn đang mệt, nên ta tới đây để chăm sóc cháu! Sao lại nói là canh chừng?
Đinh quản gia cười dịu dàng, khẽ vỗ vỗ lên đỉnh đầu cô như dỗ dành một đứa trẻ.
Nhưng cho dù có nghe ông nói vậy, Giai Kỳ cũng hiểu mục đích Lôi Triệt đưa Đinh quản gia tới đây, chính là coi chừng cô, sợ rằng nếu như cô ở một mình thì sẽ làm loạn!
_ Chú thì chăm sóc! Còn mấy vệ sĩ ngoài cửa kia thì là canh chừng!
Giai Kỳ nhẹ giọng nói, ánh mắt của cô hướng ra phía ngoài.
Qua lớp cửa kính chống đạn trên cửa lớn, là lố nhố bốn chiếc bóng đen đang đứng nghiêm như những lính canh bên ngoài cửa.
Đinh quản gia cười nhẹ, giọng nói vang lên rất dịu dàng, còn có chút bông đùa, giống như những câu Giai Kỳ vừa nói thật sự rất giống một câu chuyện tiếu lâm.
_ Giai Kỳ! Cháu đừng suy nghĩ nhiều! Chẳng qua dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện, Lôi tiên sinh cẩn thận an toàn của cháu nên mới cử người tới bảo vệ thôi! Đừng nghĩ gì nữa Giai Kỳ, uống nước đi!
Giai Kỳ bị ánh mắt ân cần và cử chỉ quan tâm dịu dàng của Đinh quản gia dụ dỗ, ngoan ngoãn uống cốc nước cam ngọt dịu ông đưa.
Nhưng những câu hỏi khi nãy trên xe của Lôi Triệt vẫn cứ ám ảnh âm trí cô.
Giai Kỳ mím môi buông cốc nước xuống, ngước mắt nhìn Đinh quản gia.
_ Chú Đinh! Chú làm quản gia cho Lôi Triệt được bao lâu rồi ạ?
_ À.....ban đầu thì ta làm quản gia cho Lão Trịnh, sau đó khi Lôi tiên sinh về nước thì ta mới tới làm việc cho cậu ấy! Nói lâu cũng đúng, mà không lâu cũng đúng!
_ Lão Trịnh….có phải là chú của Lôi Triệt không ạ?
_ Trên danh nghĩa thì đúng như vậy!
Đinh quản gia thành thật trả lời cô, lại thấy đôi mắt xinh đẹp của Giai Kỳ chất chứa ưu tư.
_ Chú Đinh! Quá khứ của Lôi Triệt, chú có biết đã xảy ra chuyện gì không ạ?
Câu hỏi bất chợt của Giai Kỳ khiến Đinh quản gia giật mình.
Nhìn sâu vào lòng mắt chất chứa của cô, Đinh quản gia chợt nhận ra dường như nhưng gì cô muốn biết không chỉ đơn giản là tò mò.
Đinh quản gia nở nụ cười, khôn khéo trả lời cô.
_ Nếu như cháu muốn biết, chi bằng đi hỏi Lôi tiên sinh, ngài ấy chắc chắn sẽ biết rõ về quá khứ của mình hơn ta!
Câu trả lời của ông khiến Giai Kỳ có chút thất vọng.
Cô im lặng cúi đầu xuống, cũng không hỏi gì thêm.
Những người xung quanh Lôi Triệt đều như vậy, luôn thâm trầm và kín tiếng, giống như một hồ sâu hun hút không thấy đáy, rất khó để nhìn thấy nội tâm.
Đinh quản gia nhìn Giai Kỳ ngẩn người, im lặng uống nốt cốc nước cam một cách máy móc, thì cũng không khỏi chạnh lòng….Suy nghĩ một chút, ông cuối cùng thở dài, nhẹ giọng nói với cô.
_ Giai Kỳ, cháu có biết vì sao Lôi tiên sinh nhất định cứ phải giữ chặt cháu ở bên mình không?
Giai Kỳ giật mình, vội vàng ngước lên nhìn ông, liền nhận thấy ánh mắt của Đinh quản gia trở nên ấm áp, một tia ấm áp rất lạ.
Giống như ánh nhìn khi thấy lại được cố nhân xưa.
_ Thật ra ta vốn là một thầy giáo mỹ thuật, bức tranh vẽ gia đình của Lôi tiên sinh mà cháu thấy ở phòng khách trong biệt thự của Lôi gia là do ta vẽ.
Và mẹ của Lôi triệt…là cháu gái nuôi của ta!
Giai Kỳ ngỡ ngàng nhìn Đinh quản gia, nhìn vào đôi mắt đã hằn nét chân chim của ông như đang lơ đãng nhìn về một khoảng thời gian rất xa trong quá khứ…
_ Ta cùng cha của con bé kết nghĩa anh em từ hồi còn trẻ, sau đó thì anh ấy kết hôn.
Nhưng hôn nhân không hạnh phúc, cha mẹ của con bé ly hôn khi con bé mới được năm tuổi, sau đó mẹ con bé bỏ đi mất.
Con bé sống với cha đến năm hai mươi tuổi, thì anh ấy qua đời vì bệnh viêm phổi.
Từ đó con bé chỉ có người thân duy nhất là ta, cho đến khi nó gặp được Lôi lão gia!
Đinh quản gia nhẹ giọng kể cho Giai Kỳ nghe, càng kể, giọng nói của ông càng trở nên khàn khàn, như thể ông đang cố nén nỗi buồn đang dâng lên âng ấng.
_ Con bé thích vẽ lắm, hồi nhỏ luôn theo ta học vẽ.
Nhưng con bé vẽ thì không đẹp, chỉ có tinh thần đam mê hội họa thì đúng là không thua kém ai….Lúc mà ta vẽ bức tranh đó xong, con bé rất thích.
Ta cứ nghĩ rằng cuộc đời sẽ dịu dàng bù đắp cho những mất mát mà con bé phải gánh chịu….nào ngờ…!
Nói đến đây, Đinh quản gia thở dài dừng lại.
Ánh mắt của ông nhìn Giai Kỳ rất dịu dàng, giống như đang nhìn thấy hình ảnh thời trẻ của cháu gái mình…
_ Cháu có biết không, Giai Kỳ! Cháu có đôi mắt rất giống con bé!
Lời nói của Đinh quản gia khiến cho Giai Kỳ khẽ giật mình, cô cúi đầu nhớ lại bức tranh mà cô thấy trong phòng khách tại biệt thự của Lôi gia….đúng là khi nhìn vào gương mặt của Lôi phu nhân, Giai Kỳ đã cảm thấy có gì đó rất quen thuộc…!
_ Ta là người học mỹ thuật, nên có mắt quan sát đường nét trên gương mặt người khác rất tốt đấy cháu gái! Cháu có đôi mắt của Lôi phu nhân, rất giống! Giống đến ngỡ ngàng!
Giai Kỳ nhìn ông, trong trái tim chợt nghẹn lên run rẩy…
Đinh quản gia âu yếm nhìn cô, thanh âm dịu dàng vang lên, mang theo chút gì đó như cảm thông, như chia sẻ.
_ Chắc giờ thì cháu cũng đã đoán ra đúng không? Cảm giác của Lôi tiên sinh mỗi lần nhìn thấy cháu, cậu ấy đều như nhìn thấy người mẹ đã khuất của mình!
Giai Kỳ siết chặt những ngón tay lên chiếc cốc thủy tinh, cổ họng cô như nghẹn lại khi nghe những lời mà Đinh quản gia nói.
Giai Kỳ chợt cảm thấy xót xa, và dường như cô đã lờ mờ hiểu được lý do tại sao mỗi lần nhìn cô, ánh mắt của Lôi Triệt lại luôn day dứt, trầm lặng đến ám ảnh như vậy.
Hóa ra mỗi lần nhìn cô, hắn đều tưởng tượng ra người mẹ đã khuất của mình!
Đinh quản gia thở dài, dường như ông cũng bị những điều ấy làm cho xúc động, thanh âm có phần nghèn nghẹn vang lên.
_ Lý do Lôi Triệt cứ muốn giữ chặt lấy cháu, không muốn buông tay, nhưng lại luôn lạnh lùng, có chút khắc nghiệt như vậy….chắc cháu cũng hiểu phải không?
Giai Kỳ nhìn Đinh quản gia, đôi mắt trong vắt của cô chất chứa buồn bã…Cô lặng lẽ cúi đầu, nhìn vào cốc nước cam trong tay mình.
Đương nhiên là cô hiểu!
Bây giờ thì cô đã hiểu rồi!
Mỗi lần nhìn thấy cô, Lôi Triệt đều như nhìn thấy người mẹ đã khuất của mình, nhìn thấy cả những niềm vui, những kỉ niệm hạnh phúc của hắn bên mẹ mình….và đương nhiên, sẽ là nỗi đau đớn là vết thương không bao giờ có thể se miệng của hắn, khi hắn chứng kiến cha mẹ mình bị giết ngay trước mắt…!
Mỗi lần nhìn thấy cô, Lôi Triệt sẽ giống như một lần đối diện với nỗi hận thù và dằn vặt trong lòng mình, nỗi căm hận bản thân khi hắn không thể làm gì để cứu lấy cha mẹ mình! Nỗi đau lúc nào cũng bị cào xé ấy…!
Nỗi đau ấy của Lôi Triệt, cô hoàn toàn cảm nhận được!
Vì chính bản thân cô cũng đã trơ mắt chứng kiến cảnh bố mẹ mình trong ánh đèn sáng lóa của chiếc xe ô tô mất lái phía trước tông mạnh vào, và tiếng va đập kinh hoàng náo động ám ảnh cô cả trong giấc mơ!
Sợi dây số phận thật là khắc nghiệt, cũng thật là khéo trêu đùa!
Lại gắn kết hai số phận với nhau…Cô và hắn! Cả hai đều có nỗi đau giống nhau, và đều bị tổn thương giống nhau!
Hóa ra trên đời này, không chỉ có mình cô bị dằn vặt, mình cô đau thương, mình cô cô đơn lạc lõng!
Giai Kỳ chợt cảm thấy trái tim mình thắt chặt lại, một cơn đau thắt lạ lẫm mà cô chưa từng trải qua, một cảm xúc xen giữa ân hận và cảm thông, cũng có chút bất an lo lắng, giống như thể trong cô đang có hàng ngàn con bướm cùng vỗ cánh vậy.
Ánh mắt chất chứa của Lôi Triệt khi nãy cứ quẩn quanh ám ảnh cô, khiến Giai Kỳ cứ suy nghĩ mãi….
Rồi cô giật mình nhận ra….đây là cô đang cảm thông với hắn sao? Đang ân hận vì đã làm hắn buồn sao?
Không thể nào!
Cô không thể nào lại cảm thấy rung động trước một kẻ tàn nhẫn như hắn!
Không thể nào!
*****
Lôi Triệt về nhà rất muộn, vừa bước vào nhà đã lập tức đổ gục xuống ghế, nhắm nghiền mắt lại, gương mặt cao ngạo của hắn lộ rõ sự mệt mỏi đuối sức.
Bàn tay đưa lên day day vầng trán, có lẽ hắn đã già thật