“Thư kí Đường? Sao lại là cô?”
“Hi! Tôi đã tìm được Ôn Như! Con bé thật ngoan.
Anh...!tên gì, tôi đột nhiên quên mất.”
“Chiên Chiệt!” Ôn Như ở trên tay trả lời thay cho người nọ.
Lời vừa nói ra khiến cả hai đồng thời bật cười.
Tuy nhiên Đường Vận đã nhớ ra được anh ta tên gì rồi.
“Thang Kiệt! Chào anh, đã lâu không gặp.
Con gái anh thật dễ thương quá.
Yêu chết đi được.”
Thang Kiệt gãi đầu cười hì hì.
Đường Vận muốn giao trả Ôn Như về tay anh ta nhưng không ngờ bị Ôn Như phản đối.
“Không chịu.” Con bé siết chặt vòng cổ của cô hơn, dứt khoát lãng tránh hai tay của Thang Kiệt.
Thang Kiệt lại bĩu môi, đưa tay ra giúp hai người họ ấn nút mở thang máy và chọn số tầng.
Sau đó anh nói: “Tôi đâu tốt số như vậy.
Vẫn còn độc thân.
Ôn Như là con của anh Sếp.”
“Ồ.” Đường Vận bật cười, vuốt nhẹ sóng lưng của Ôn Như ra vẻ an ủi.
Chẳng trách Ôn Như trông thấy Thang Kiệt cũng không mừng rỡ, thái độ thậm chí còn tránh né như vậy.
Chắc là ngày thường đều bị Thang Kiệt trông giữ.
“Thì là Cận Chí Minh đấy!”
Đường Vận đang nghĩ mông lung nghe câu trả lời của Thang Kiệt thì bất tri bất giác khựng lại.
Cô tiếp tục nhớ lại những lời Cận Úy Thành nói qua, cũng không dám không tin, Cận Chí Minh nay đã là cha của một đứa bé rồi.
Đường Vận nhìn Thang Kiệt, gượng gạo đặt nghi vấn: “Anh ấy...!kết hôn từ bao giờ? Lần trước gặp Cận tổng, anh ấy có bảo...!qua chuyện này, chỉ là không tin lắm.”
“Không có kết hôn...!Chuyện riêng của anh ấy, tôi không tiện nói.
Xin lỗi.”
“Xin lỗi, tôi hơi tò mò.”
Thang máy mở cửa, Đường Vận đúng lúc quay mặt sang thì nhìn thấy chiếc kẹo bông gòn màu hồng phấn thật to trên tay người đàn ông vừa được Thang Minh và cô nhắc đến.
Nhìn thấy cô đối phương cũng không khỏi sững sờ và xúc động.
Tuy nhiên đã sớm thu liễm trở lại, nhìn Đường Vận lãnh đạm và không màng nở một nụ cười.
Ôn Như ở trên tay cô nhanh chóng tuột xuống, hớn hở ôm chằm lấy Cận Chí Minh: “Ba ba! Hòn mây...!hòn mây...”
Cận Chí Minh đưa kẹo bông gòn vào tay Ôn Như còn túi đồ thì giao cho Thang Kiệt, anh nhìn Đường Vận khẽ nói hai tiếng ‘cảm ơn’ rồi bế con gái lên.
Helen bên cạnh mừng rỡ tươi cười.
Sau đó kéo tay Đường Vận than vãn chuyện đói bụng.
Đường Vận mỉm cười chào hai người đàn ông rồi nhàn nhạt rời đi, không có nói thêm lời dư thừa nào.
Còn Helen từ đầu chí cuối vẫn không để ý thấy điểm bất thường ở họ, vô tư cười nói.
Đến khi món há cảo dọn ra trước mặt, Helen ăn ngon lành, ngước mắt lên lại trông thấy Đường Vận bộ dạng như người mất hồn.
“Đường Vận! Cậu sao thế?”
Đường Vận lắc đầu, sau đó cố gắng cúi mặt xuống thưởng thức món há cảo thơm ngon trước mặt.
“Có tâm sự ư? Khi nãy còn tốt lắm mà.
Hay cậu lo về chuyện hợp đồng đầu tư mới?”
Đường Vận lại lắc đầu: “Helen! Cậu...!có người yêu cũ hay không?”
“Đương nhiên là có.”
“Vậy gặp nhau...!sẽ như thế nào?”
“Đương nhiên là lao đến ôm hôn rồi.
Lũ Tây bọn họ đều như thế.
Trò chuyện như bạn bè, mình rất mở lòng ấy chứ.”
Đường Vận gật đầu cố gắng ăn nốt phần há cảo ở trong bát.
Vài phút sau lại có phục vụ mang đ ĩa tôm rang muối đến đặt trên bàn.
Helen phấn khích bóc vỏ.
“Đây là món cậu thích nhất, mình gọi thêm đấy.
Vả lại bao tử mình lớn, bát há cảo kia không thấm vào đâu.”
Đường Vận lúc này mới bật cười, cùng bạn bóc vỏ tôm.
Ăn uống xong Helen và cô lại cùng nhau dạo phố ngoài cảng Victoria hóng gió biển, vừa đi vừa trò chuyện.
Bấy giờ đầu óc của Đường Vận vẫn tràn ngập hình ảnh của Cận Chí Minh khi nãy, lạnh nhạt và xa cách...!dáng vẻ ấy rõ rệt là hờn dỗi với cô.
Vì sao? Anh ấy đã có con gái, đã có cuộc sống của riêng mình, hà tất câu nệ chuyện cô bỏ rơi anh ấy