Đường Vận và Helen mấy chốc lại bị tách ra, vì Đường Vận không phải là người am hiểu về thời trang và nghê thuật, nói chuyện với đối tác của Helen vài câu thì không theo kịp.
Nhưng cô cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt giúp Lona tìm thêm đối tác, cho nên chủ trương xã giao với các ông chủ.
Tửu lượng của Đường Vận rất tốt, chính vì điều này rất dễ giao lưu với mọi người.
Cô được một người bạn mới quen mời vô phòng VIP, bên trong âm thanh vừa phải, mọi người trao đổi cũng dễ dàng hơn.
Các món ăn cũng rất tinh tế bày biện.
Tuy nhiên Đường Vận nhìn ra bên cạnh mỗi một ông chủ lớn đều kề cận một người đẹp nóng bỏng.
Cô cũng không biết vào trong này có thực sự dễ dàng bàn chuyện công việc hay không?
Rất nhanh Đường Vận bị thu hút bởi một người đàn ông ngồi đó đơn độc trên ghế bành, bắt chéo chân, thong dong xã giao với một gã gốc Phi da đen, dáng vẻ anh tuấn và tiêu sái...!còn có nét trưởng thành qua năm tháng.
Cô đứng đấy ngây ngốc nhìn về anh, nhớ lại từng chuyện vụn vặt đã qua...!không ngờ được bản thân có những giây phút thực sự rung động.
Cô của ngày trước, ái mộ những người đàn ông lỗi lạc, trưởng thành và sâu sắc.
Cận Chí Minh không phải là đối tượng ưa thích hàng đầu, nhưng cảm tình thật sự khó nói...!những gì bạn nghĩ mình có thể dễ dàng buông lỏng cư nhiên vẫn tồn tại nỗi vấn vương bền chặt bồi hồi.
Nếu là trước đây cô đã không ngại chạy đến cặp vai trò chuyện bông đùa với Cận Chí Minh.
Chỉ là thái độ lạnh lùng của anh sáng đây khiến cô không còn tự tin đó.
Cô tìm một chỗ lẳng lặng ngồi xuống.
Một lúc sau gã gốc Phi da đen ấy rời khỏi chỗ của Cận Chí Minh đi ra bên ngoài, bấy giờ anh ấy mới ngước mặt lên chú ý đến Đường Vận.
Hai cặp mắt lại lần nữa chạm vào nhau, không hiểu thấu được đối phương đang nghĩ đến điều gì.
Cận Chí Minh đứng lên, dời bước về phía này, ánh mắt buông lỏng, Đường Vận cũng không chắc anh ta sẽ dừng lại đây trò chuyện với cô.
Có một gã Tây đến bắt chuyện, Đường Vận khéo léo từ chối, cô quay mặt sang muốn gọi Cận Chí Minh một tiếng...!Cô không chịu nổi, hai người cứ thế xa lạ với nhau.
Không ngờ rằng lúc cô quay mặt qua thì Cận Chí Minh đã ở ngay trước mặt cô, ôm hôn xuống hai bên má, thái độ xã giao thân mật.
Cô bàng hoàng rung động...
“Chí Minh!”
“Em quyến rũ như thế làm gì?” Cận Chí Minh lướt mắt đánh giá Đường Vận từ trên xuống dưới, tỏ ý không vừa lòng.
Nhưng biểu tình này khiến Đường Vận bị hấp dẫn và thích thú, cô kéo chiếc caravat trên cổ áo của anh xuống, hôn nhẹ vào bờ môi của anh, tia mắt tràn ngập ý cười rạng rỡ.
“Em thật nhớ anh!”
Cận Chí Minh liếc cô một cái, rồi nhanh nhẹn giang hai tay ôm lấy cả người cô rồi đứng bật dậy.
Mặc kệ mọi người xung quanh nhìn họ đầy hiếu kì, Cận Chí Minh nắm chặt lấy tay kéo Đường Vận ra ngoài mui tàu.
“Nhớ anh?” Cận Chí Minh cười giễu một cách đầy tang thương, biểu cảm này rơi vào mắt Đường Vận khiến cô cảm giác bối rối.
“Nhìn anh như vậy...!em biết thời gian qua anh sống rất tốt.”
“Nhờ có Ôn Như vỗ về.”
Đường Vận nghẹn lại.
Cận Chí Minh vẫn không thật sự cởi mở với cô.
Đường Vận không muốn miễn cưỡng.
“Em đi tìm bạn.
Chào anh.”
Cận Chí Minh kéo mạnh tay Đường Vận trở lại, âm giọng trầm xuống: “Em vẫn luôn như vậy, cho anh hi vọng...!rồi lại xoay lưng bỏ đi.
Mặc kệ anh sau đó là cảm xúc gì.
Em thật bạc bẽo.”
“Vậy anh tỏ ra giận dỗi với em làm gì chứ?”
Cận Chí Minh mặt hầm hầm, muốn đôi co lại thì thấy điện thoại của Đường Vận đổ chuông, cô nghe máy, vài giây thì sa sầm sắc mặt.
“Chuyện gì thế?”
“Bạn của em bị một người ngoại quốc ép rượu.
Điện thoại hết thông rồi.
Em muốn đi tìm cô