Cận Úy Thành và Doãn Cách Nhi ngồi xe mất hơn một giờ đồng hồ, đi qua những chỗ đường xá gập ghềnh, dốc đá khó đi mới đến được khu resort mà công ty con của Cảnh Duyệt là công ty Đầu tư KM cùng bỏ vốn hợp tác với Doãn thị.
Cận Úy Thành cùng nhóm kiến trúc sư và lãnh đạo phụ trách của hai bên công ty theo sát tiến vào công trình đang tiến hành cải cách.
Doãn Cách Nhi mặc dù đi chung xe nhưng bấy giờ vừa đến đã phải tham dự cuộc họp với ekip nghe báo cáo tiến trình và nhận thêm tư liệu bổ sung.
Cả một buổi không thể thảnh thơi, Cận Úy Thành gặp nhiều vấn đề trở ngại không được an tâm, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra thúc giục tên quái quỷ đến muộn kia:
“Trang Dật Thăng! Cậu đang ở nẻo nào rồi! Cứ không hối thúc là không tự đến sớm đúng chứ!”
“Tôi sắp đến rồi đây, đường vào Thục* khó.
Đúng là lần đầu trải nghiệm.
Nè, xong chuyến này tôi ở lại Tứ Xuyên du dạo hai ngày mới được.
Dốc núi cheo leo nhìn thật đẹp.”
*Thục - là một quốc gia cổ ở vùng Tứ Xuyên
“Vô vị.
Không nói nữa.”
“Anh mới vô vị đó, Cận Úy Thành.
Cả ngày chỉ biết cắm đầu vào công việc.
Đến con gái cũng không biết theo đuổi.”
“Cậu lo thân mình trước khi nói tôi đấy!”
Hả? Trang Dật Thăng tưởng đâu lão đại hắn đã sớm tắt máy rồi, mấy lời chê trách vu vơ đó chỉ là muốn nói cho chú tài xế nghe thôi...!Thật biết hù dọa.
“Hey! Sắc mặt cau có thế ư?” Doãn Cách Nhi vỗ vai Cận Úy Thành, lém lỉnh tươi cười, thần sắc rạng rỡ như ánh mặt trời.
Cân Úy Thành không để ý, anh đi đến chỗ mái nhà tranh dựng tạm trong khuôn viên, kiểu cách cổ trang, bàn ghế nhìn thô sơ nhưng lại vô cùng chắc chắn.
“Đi khảo sát công trình mà trông em vẫn tươi tỉnh như thế, thật hiếm có.”
“Vì đi cùng anh mà.”
“Đừng thường xuyên tán tỉnh tôi như thế có được không? Em nói vào trọng tâm đi, demo ý tưởng khá đấy, nhưng đi đến đây thì trái ngược hoàn toàn, giống như nói suông thôi.”
Doãn Cách Nhi ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh Cận Úy Thành, hơi trầm lại, cô nhìn về phía công trình phía trước mặt, có phần phiền chán không nói thành lời.
Ngẫm nghĩ rồi chủ ý đổi sang đề tài khác.
“Tứ Xuyên có nhiều nơi thú vị, có muốn lưu lại một vài hôm không? Chúng ta đốt lửa trại, ăn đồ nướng.”
“Tôi có hẹn ở Thượng Hải.
Huống hồ càng không có tâm tình đó.”
“Hẹn với yêu nữ Tân Cương kia sao?” Doãn Cách Nhi liếc nhẹ.
Cận Úy Thành khá ngạc nhiên, anh nghiêm túc đặt câu hỏi: “Em theo dõi cô ấy? Biết cô ấy đang ở đâu?”
“Cận tổng chịu khó tìm chắc chắn sẽ tra ra mà, chẳng qua là anh không muốn.
Nói tóm lại anh cũng không khác mấy gã đàn ông trên đời, đã thay lòng đổi dạ.”
“Thay lòng đổi dạ? Với em sao? Doãn Cách Nhi, em tự tin thái quá rồi.”
Doãn Cách Nhi vội xua tay phản đối, cô mạnh miệng đáp:
“Ôi không.
Em nói đến cô thư kí nhỏ kia thôi.
Vì cô ta nên anh đã không còn lưu luyến Mẫn Huyền nữa.”
“Ừm hửm!”
“Tuy nhiên, em lại nghe được Nam Cung gia đã nhắc đến lễ đính hôn của anh và cô con gái nhà họ.
Thật làm người ta điên mất thôi.”
Cận Úy Thành không kiên nhẫn lời đối lời qua lại như thế này nữa, nhất là khi đối tượng còn là Doãn Cách Nhi.
Anh đứng bật dậy, hai tay thong thả bỏ vào túi quần.
“Em cứ hay chọc cười tôi như vậy sao? Tôi về phòng nghỉ ngủ trưa hai giờ đồng hồ.
Cơm trưa tùy ý.
Đừng quấy nhiễu tôi.”
“Được.
Bọn họ đã sắp xếp cùng phòng với em đấy...” Doãn Cách Nhi ngước mắt, nhìn dáng vẻ cao ráo hấp dẫn của Cận Úy Thành, lời thốt ra cố ý thêm thắt tình ý mập mờ.
“Em bảo bên dưới sắp xếp lại đi, nếu không muốn mình ngủ dưới đất.”
Nói xong Cận Úy Thành dứt khoát sải bước đi khỏi.
Mặc cho Doãn Cách Nhi trách móc nói với lại ở sau lưng: “Cận Úy Thành! Anh thật thô lỗ.”
Cận Úy Thành tìm đến phòng nghỉ trong resort được phía Tập đoàn Doãn thị bố trí.
Ở đây vẫn chưa cải cách hết nhưng kiến trúc cũ vẫn còn đó, tiện nghi đầy đủ, miễn cưỡng có thể xếp vào hàng ba sao.
Anh về đến căn phòng liền tắm gội sạch sẽ sau đó thì ra ban công hóng gió, gọi điện thoại cho Đường Vận.
Đầu dây bên kia rất lâu mới kết nối.
“Cận tổng! Tôi nghe đây ạ.”
“Nhắn với Cận Chí Minh phải tuyển cô vũ công Saron đó.”
“Vâng...!Chỉ là