Đường Vận trở về nhà, say khướt như vậy lăn ngủ trên giường quên hết sự đời.
Đêm khuya thanh vắng cô nghe tiếng động thì giật mình thức dậy, cảm thấy lạnh mới hay kéo lấy áo khoác choàng kín lên người, đẩy cửa phòng ra ngoài.
Cha cô đúng thực đã trở về, nhìn bóng lưng vững chải của ông chỉ muốn ôm lấy thật chặt.
“Cha! cha có thấy đói không? Con nấu cho cha bát mỳ.”
“Được đấy, cha lạnh run cả người, đám thanh niên quấy phá, phải bận rộn cả đêm.”
Đường Vận quan sát ông Đường từ trên xuống dưới, thấy thương tích lớn nhỏ thì vô cùng nóng ruột: “Cha à, bây giờ có tuổi rồi sao phải vất vả như vậy.
Không phải trước đây cha nói, thăng chức rồi thì ít làm chuyện nguy hiểm hơn sao?”
Ông Đường lấy rượu thuốc ra thoa, tiện tay lấy thêm chai rượu Mao Đài, thấy trong ngăn tủ mất đi một chai liền nhìn con gái liếc một cái.
“Đám thanh niên khá manh động, chính là đám tàn dư mà nhà Nam Cung khi trước thu nhận.
Bây giờ như rắn mất đầu đấu đá lẫn nhau.”
Đường Vận nghe đến đây thì bàng hoàng không ít tuy nhiên cô vờ như không biết gì chuyên tâm nấu cho cha bát mỳ bò.
“Cha theo mấy vụ điều tra, đúng lúc nhớ đến con làm việc dưới trướng cái người tên Cận Úy Thành.”
Đường Vận thoáng run lên, cô nhàn nhạt cười và đáp: “Vâng ạ.
Có chuyện gì sao cha? Liên quan đến đám giang hồ à?’
“Không có.
Chỉ là tình cờ trong lúc rảnh rỗi nghe đồng nghiệp kể lại cái chết của Cận phu nhân, tức là mẹ của cậu ta.
Vừa liên quan đến đám giang hồ lại dính líu đến cảnh sát.”
Đường Vận nhanh tay nấu vội bát mỳ mang đến cho cha cô liền kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh tò mò hóng chuyện: “Cận phu nhân là bị tai nạn qua đời...!Nhưng là tai nạn gì ạ?”
“Bị lạc đạn.
Đúng lúc khi cảnh sát truy bắt đám giang hồ manh động buộc phải xả súng, trong trung tâm thương mại đông người qua lại vô tình đẩy người phụ nữ vô tội vào cửa tử.”
Đường Vận tay nắm lấy tay có chút run run, cô hồi hộp nhìn cha, tiếp tục bật hỏi: “Lạc đạn...!là do cảnh sát sao?”
Ông Đường vừa đói ăn một lúc lâu mới chịu trả lời: “Phải.
Nhưng mà khi ấy...!bên ngoài cứ đồn đoán là do đám giang hồ có thù oán với ông Cận Chiêu gây ra.
Cảnh sát những năm đó bao che lẫn nhau đều không làm lớn chuyện, mà phía bị hại cũng không ai truy cứu.
Ông Cận Chiêu khi biết sự thật, đúng là...!rất dửng dưng.”
Đường Vận ngỡ ngàng.
Có lẽ vì như vậy Cận Úy Thành và cha mình mãi có gút mắc với nhau.
Có thể vì nghĩ đám giang hồ đó vì ông ấy mà liên lụy mẹ anh.
“Theo cha biết, năm đó Cận thị có dự án trọng điểm, đang kết thân với quan chức khắp nơi.
Ngay cả mẹ của con làm ở sở nhà đất cũng được ông ta bày tỏ thiện chí...!Chuyện thì cha không tường tận, nhưng mẹ con đã mua được căn nhà con đang ở với giá tốt.
Rất nhiều cảnh viên được giảm giá thuê nhà.”
Vậy lời của Cận Chí Minh quả nhiên không phải linh tinh.
Chuyện này kể ra thật giống như hối lộ.
Cận thị thành tựu hầu như đều do phát triển nhà đất và địa ốc, thời điểm trước cũng tạo quan hệ với giới chính khách mà càng đẩy mạnh phát triển.
Đường Vận ưu tư nhìn cha của mình muốn mở lời chia sẻ cảm tình giữa cô và Cận Úy Thành nhưng rồi lại không biết phải nói như thế nào.
Cô thật đáng thương, đến một người có thể cùng trải lòng cũng không có.
Sáng hôm sau Đường Vận nghỉ phép đi dạo phố một mình, năm mới cô cũng muốn mua cho mình nhiều món đồ...!Tâm tình từng chút lạc vào trong từng bước chân cô độc.
Đường Vận nhìn bầu trời trong xanh sau trận tuyết nhẹ nhàng, cô muốn đi tìm cho mình một phương hướng mới.
Cô có thể hay không tự mình mở ra một thế giới của riêng mình, tự sáng lập công ty cố vấn đầu tư, tự mình vẽ ra tương lai tươi sáng.
Cô vẫn còn rất trẻ, những khắt khe ngày trước với bản thân thật sự có giá trị cho đoạn đường mà mình sẽ đi sắp tới.
Cô đưa tay